Trong bóng tối, người ngọc mở to đôi mắt đẹp để nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Thình thịch thình thịch!
Trái tim nhỏ vẫn còn gia tốc, vì căng thẳng vào hồi hộp.
Cứ như vậy, một lúc sau, người ngọc lại hơi ngơ ngác, vì sao lại không có động tĩnh gì? Tên háo sắc này. . . không nên như vậy mới đúng! Trong suy nghĩ của nàng, tên này nhất định sẽ táy máy tay chân, phải có loại suy nghĩ đó thì mới phù hợp với tính cách của tên này.
Bây giờ lại không có chút động tĩnh nào, trái lại làm cho nàng không biết nên làm gì.
“Này!”
Nàng nghiêng đầu qua một bên, nhìn trộm một cái, thấy tên kia vẫn không nhúc nhích, liền nhỏ giọng gọi một tiếng, muốn xem xem có phải tên này mệt quá nên ngủ thiếp đi rồi không, nếu như ngủ thật thì cũng quá yếu rồi đấy!
“Anh chưa ngủ à!”
Nàng hơi kinh ngạc khi nhìn thấy tên này bỗng nhiên nhúc nhích, rồi liền rụt cổ lại, lấy chăn che nửa mặt, trong đôi mắt đẹp tràn đầy hoang mang.
Không nên như vậy mới đúng!
Tên này chính trực như vậy sao? Rõ ràng là một tên háo sắc cơ mà!
Có phải là. . . tên này sợ mình không?
Đúng! Chắc là như vậy rồi, nhất định là tên này cảm thấy thân thủ của mình mạnh mẽ, cho nên hơi sợ, không dám động chân động tay! Thật sự không ngờ tên này lại nhát gan như vậy! Hừ! Thật là vô dụng!
Nàng nhăn chiếc mũi ngọc tinh xảo, hừ một tiếng, lại âm thầm giễu cợt.
Ngay sau đó, nàng lại thò đầu ra, quay đầu nhìn qua: “Này! Anh không nói thật à?”
Diệp Mặc cũng quay qua, nhìn nàng nói: “Cô thật sự muốn nghe?”
“Muốn! Đương nhiên là muốn! Anh nói đi!” Đường Nguyệt Dao do dự một chút, vẫn cắn răng một cái, tiến lại gần Diệp Mặc hơi một chút, gần như là muốn dán lại gần, nàng đã có thể cảm nhận được hơi ấm ở trên người Diệp Mặc rồi.
Nàng mở đôi mắt đẹp, hưng phấn: “Nói mau!”
Diệp Mặc nhìn dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của nàng, thì không khỏi bật cười, hơi nghiêng đầu qua, áp vào bên tai nàng, rỉ tai vài tiếng.
Ngứa quá!
Nàng cảm thấy hơi thở nóng bỏng kia làm lỗ tay mình ngứa ngáy, có thể là do thể chất của mình quá nhạy cảm! Khoan đã. . . Tiếp đó, sắc mặt của nàng lại cứng đờ, đôi mắt đẹp đã trợn tròn.
“Anh. . . anh gạt người!”
Nàng cau mày, cắn chặt răng ngà, hung hăng trừng mắt, hai bên quai hàm đã phồng lên vì tức giận.
Cái tên đại lừa gạt này.
Lại dám trêu đùa nàng, nói cái gì mà thân thủ còn mạnh hơn cả nàng! Phi, thực sự không biết xấu hổ! Mặt quá dày! Ai sẽ tin loại chuyện hoang đường này chứ, chính là cố tình đùa giỡn nàng!
Nàng thẹn quá hóa giận, đưa tay ra định đấm tên này một cái, nhưng lại không dám vì sợ xảy ra chuyện, đành phải vươn về lỗ tai, chuẩn bị véo vài cái để cho tên này một bài học. Nhưng nàng còn chưa kịp đưa tay ra, thì chỉ thấy tên này đã bắt cổ tay của nàng, xoay người một cái rồi đè lên.
Hai gương mặt kề sát trong bóng đêm, bốn mắt nhìn nhau, đầu nàng ong một tiếng rồi lập tức đứng máy.
Nàng cũng không nhúc nhích, mà chỉ mở to mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ ở gần trong gang tấc này.
Tầm mười giây sau, nàng mới lấy lại tinh thần, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên, đôi mắt đẹp kia lóe lên một cái, né tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào đó, trong lúc hoảng loạn còn mang theo vài phần e lệ.
Nàng vô thức muốn đẩy tên này ra, nhưng lại phát hiện cơ thể mình không còn chút sức lực nào, cả người đều mềm nhũn, lại từ từ nóng lên, càng ngày càng nóng.
Nàng thử vài lần vẫn không được, liền bất đắc dĩ mà từ bỏ, cắn môi đỏ, ngập ngừng nói: “Anh. . . anh làm gì thế!”
Nàng vốn muốn trách cứ tên này, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành hờn dỗi, có chút ý vị như vừa muốn từ chối lại ra vẻ mời chào.
Nàng ý thức được không đúng, vội vàng ngậm miệng không nói nữa.
Trong bóng tối, chỉ còn lại tiếng hít thở và tiếng tim đập của hai người, nàng có thể cảm giác được nhiệt độ đang tăng cao, càng ngày càng nóng bỏng hơn. Nỗi lòng của nàng cũng dần dần khó khống chế, giống như có một ‘mình’ khác đang muốn chui ra vậy.
Đôi mắt đẹp mang theo xấu hổ và e lệ của nàng, dần dần trở lên mê ly…
Diệp Mặc đột nhiên nở nụ cười, buông tay ra rồi nằm trở về: “Cô thấy chưa, cô không khỏe bằng tôi mà!”
Nếu như không buông tay, thì có thể xảy ra chuyện thật.
Đường Nguyệt Dao lại mờ mịt, cả người cứng đờ tại chỗ, rất lâu vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt đỏ bừng lên, đôi tay ngọc chậm rãi nắm chặt lại, phát ra âm thanh dòn vang.
Hóa ra tên đại lừa gạt này lại đang đùa giỡn nàng!
Đáng giận!
Khốn kiếp!
Thật sự tưởng rằng mình không dám đánh sao?
Nàng dùng cùi chỏ chống nửa người lên, một bàn tay ngọc mảnh khảnh khác giơ lên, làm bộ muốn đánh Diệp Mặc, đôi mắt đẹp trừng lên, thở phì phò nói: “Tôi đánh anh thật nha!”
Nàng thật sự thấy hơi tức giận, lừa nàng thì cũng thôi đi, lại còn dám cố ý đùa giỡn nàng, đây không phải là đùa bỡn tình cảm của nàng sao! Nàng còn tưởng rằng. . .
Thật là tức chết người!