Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1700 - Chương 1701. Đường Nguyệt Dao: Véo Tai!

Chương 1701. Đường Nguyệt Dao: Véo tai!
Chương 1701. Đường Nguyệt Dao: Véo tai!

Đường Nguyệt Dao loay hoay một lúc thì cũng quen thuộc, liền trèo lên giường rồi chui vào chăn.

“Hôm nay mình sẽ không lăn qua bên kia, nếu như Diệp Mặc phát hiện thì quá xấu hổ, rộng rãi như vậy mà còn lăn qua được thì hơi quá rồi!” Nàng lại lầu bầu, nghĩ ngợi lung tung.

Hôm trước, nàng ngủ rất ngon, nhưng đến khi tỉnh giấc thì phát hiện mình đang nằm trong ngực Diệp Mặc rồi.

Đường Nguyệt Dao nghĩ ngợi lung tung một lúc, lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa rồi tự lẩm bẩm: “Sao vẫn chưa đi?”

“Nói chuyện vui vẻ như vậy sao?”

Đường Nguyệt Dao nằm một lúc mà vẫn không thấy Tống Doãn Chân rời đi, liền lấy điện thoại di động ra, trò chuyện với Lâm Lâm một chút, nàng lại cảm thấy hơi có lỗi khi không dám nói thật với Lâm Lâm.

Mười hai giờ, Tống Doãn Chân rời đi, đợi một lát mà vẫn không thấy Diệp Mặc đi vào phòng ngủ, nàng lại đợi thêm một lúc, cuối cùng không nhịn được mà mặc áo choàng rồi đi ra ngoài tìm.

“Đi ngủ đi! Mấy giờ rồi mà anh còn chưa đi ngủ?”

Đường Nguyệt Dao thấy Diệp Mặc vẫn còn ở trong phòng làm việc, liền đi vào kéo Diệp Mặc đứng dậy, rồi kéo thẳng vào phòng ngủ, đẩy Diệp Mặc lên giường, ra hiệu cho Diệp Mặc đi ngủ.

Diệp Mặc nhìn nàng, bất đắc dĩ nói: “Để tôi đi tắm trước đã!”

“Ồ! Vậy anh đi đi!”

Đường Nguyệt Dao đáp lại, rồi quay mặt đi, nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy không thích hợp, thế là leo lên giường, chui vào chăn rồi mắt cởi áo choàng tắm ở trên người xuống.

Khi Diệp Mặc bước vào phòng tắm, thì nàng lại chui ra tắt đèn.

Tầm mười phút sau, Diệp Mặc tắm xong, liền leo lên giường ngủ.

Đường Nguyệt Dao sợ Diệp Mặc lại chạm gối rồi ngủ luôn, liền thò đầu ra khỏi chăn, nhìn về phía hắn, nhỏ giọng nói: “Này!”

Diệp Mặc vừa định nhắm mắt lại, liền kinh ngạc hỏi: “Sao vậy?”

Đường Nguyệt Dao cắn đôi môi đỏ mọng, do dự một chút, sau đó hỏi: “Có phải. . . anh có gì giấu tôi không?”

Diệp Mặc nghi ngờ: “Cái gì?”

“Anh. . .” Đường Nguyệt Dao nghe vậy lại khó chịu, người này đang giả ngu đúng không! Không muốn nói cho mình biết đúng không! Người này thật ghê tởm! Người phụ nữ họ Tại kia có thể biết, tại sao mình không thể?

“Anh không nói cũng không sao, dù sao tôi cũng không muốn nghe.”

Nàng tức giận hừ một tiếng, đột nhiên xoay người, kéo mạnh chăn lên, chiếc chăn vốn đang đắp ở trên người Diệp Mặc cũng bị kéo ra.

Diệp Mặc sửng sốt một chút, rồi lại bật cười, cũng không thèm kéo lại.

Đường Nguyệt Dao quay lưng qua chỗ khác, im lặng một lúc, rốt cuộc lại không nhịn được nữa, đột nhiên ngồi dậy, nàng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, quát nhẹ: “Anh nói đi!”

Diệp Mặc cười nói: “Không phải cô nói là không muốn nghe sao?”

“Tôi. . .” Đường Nguyệt Dao đột nhiên nghẹn họng, trợn đôi mắt đẹp lên: “Tôi. . . tôi không nói như vậy, anh nghe nhầm rồi, bây giờ tôi muốn nghe.”

“Không nói.”

“Cái gì?”

“Cô định làm gì?”

“Tôi. . .” Đường Nguyệt Dao lại nghẹn họng lần nữa, nàng giơ nắm đấm lên, nhưng lại không biết làm thế nào, nếu như nàng mà đấm một cái, thì chắc chắn tên này sẽ phải vào viện mất.

“Tôi. . . tôi sẽ véo tai của anh!” Nàng suy nghĩ một lúc, cuối cùng cảm thấy véo tai là khá ổn: “Anh không sợ sao?”

“Có gì mà phải sợ?”

“Anh. . .”

Đường Nguyệt Dao tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng lao về phía Diệp Mặc, vươn bàn tay ngọc ra để nắm lấy lỗ tai của Diệp Mặc, Diệp Mặc cũng không phản kháng, chỉ để cho nàng véo lỗ tai của mình.

Ừm! Trơn bóng như ngọc vậy!

Tay nàng vừa chạm vào tai Diệp Mặc thì đã giật mình, nàng cũng không dám dùng sức, mà chỉ véo nhẹ một cái, không khác gì là sờ cả, loại cảm giác mềm mại này khiến cho nàng cảm thấy rất dễ chịu.

Nàng lại không nhịn được mà véo véo thêm vài cái, lại dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên.

“A? Mình đang làm gì thế này?”

Đường Nguyệt Dao nhanh chóng tỉnh táo lại, nàng định uy hiếp Diệp Mặc, nhưng bây giờ lại biến thành xoa tai của Diệp Mặc.

Đường Nguyệt Dao lại nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, định làm ra vẻ hung dữ để dọa cho Diệp Mặc nói bí mật ra, nhưng khi nàng vừa ngước mắt lên, liền chạm phải đôi mắt sáng ngời trong bóng tối của hắn.

Nhưng hình như Diệp Mặc không nhìn vào khuôn mặt của nàng. . .

Đường Nguyệt Dao sửng sốt vài giây, mới ý thức được điều gì, vội vàng nhìn xuống, khuôn mặt đã đỏ bừng lên, thứ Diệp Mặc đang nhìn chính là nơi mà nàng tự hào nhất.

Tên biến thái này!

Nàng nghiến răng nghiến lợi, âm thầm mắng vài câu, tuy rằng nàng không xác định Diệp Mặc có nhìn thấy rõ hay không, nhưng chắc chắn là có thể mơ hồ nhìn thấy một ít.

Đường Nguyệt Dao vội vàng thả tay ra, quay trở lại chỗ mình rồi chùm chăn kín người.

Tim nàng đập thình thịch, nội tâm lại rất khẩn trương và căng thẳng, Diệp Mặc sẽ không bò qua đây chứ?

Nếu như Diệp Mặc thật sự bò qua, mình nên làm gì đây?

Đường Nguyệt Dao thấy hơi hoảng hốt, toàn thân đều cứng đờ.

Hết chương 1701.
Bình Luận (0)
Comment