Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1699 - Chương 1700. Đường Nguyệt Dao: Phiền Muốn Chết!

Chương 1700. Đường Nguyệt Dao: Phiền muốn chết!
Chương 1700. Đường Nguyệt Dao: Phiền muốn chết!

Diệp Mặc đánh giá Tạ Diệu Quang một phen, cười nói: “Tạ thiếu, sao anh khẩn trương thế? Sắc mặt anh cũng không tốt lắm đâu! Có phải bị bệnh rồi không? Hay là không thoải mái ở chỗ nào?”

“Không. . . không có! Tôi. . . tôi rất tốt.” Tạ Diệu Quang giật mình một cái, rồi lại lắc đầu như trống lúc lắc.

Anh ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt kia đã hơi tái nhợt, cố gắng nặn ra một nụ cười tươi, chỉ là có chút cứng ngắc và khó coi.

“Vậy là tốt rồi!”

Diệp Mặc đưa tay vỗ nhẹ lên vai Tạ Diệu Quang một cái.

Tạ Diệu Quang khẽ run rẩy, bị dọa cho suýt nữa ngã khỏi ghế, họ DIệp này phát hiện rồi đúng không? Nhất định là như vậy, đây là đang cảnh cáo mình!

Xong! Xong!

Tạ Diệu Quang chỉ cảm thấy nội tâm lạnh lẽo, khuôn mặt cũng tái nhợt, nếu biết trước gì anh ta đã không làm chuyện này, bây giờ thì hay rồi. . .

Diệp Mặc cũng không suy nghĩ nhiều như Tạ Diệu Quang, hắn vỗ vai một cái rồi thu tay lại, nhìn về phía Đường Nguyệt Dao ở đối diện, rồi bắt đầu trò chuyện với nàng.

Tất nhiên là hắn cũng nhận ra tâm tư của Tạ Diệu Quang, chỉ là lười tính toán mà thôi, cũng không cần chấp nhặt như vậy.

Một lát sau, dạ tiệc bắt đầu, váy dạ hội ở nơi này khác với váy ở trong nước, coi như là cho hắn một thể nghiệm mới.

Chờ dạ tiệc kết thúc, tạm biệt đám người tiến sĩ Trang xong, thì đã là hơn 9 giờ.

“Người anh em, tôi. . . tôi đi trước đây!”

Vừa ra khỏi cửa, Tạ Diệu Quang đã vội vàng chào tạm biệt, sau đó chạy như bay xuống bậc thầm, xông lên xe của mình, giống như là sợ chậm một bước thì không đi được vậy.

Anh ta vừa ngồi vào trong xe, liền vội vã thúc dục tài xế: “Mau mau mau, đi mau!”

Đường Nguyệt Dao sửng sốt một chút: ‘Vội vàng như vậy làm gì?”

“Chúng ta cũng đi thôi!” Diệp Mặc mỉm cười, vừa muốn cất bước đi xuống bậc thang lại nhớ ra cái gì, liền quay người đưa tay về phía nàng.

Đường Nguyệt Dao hơi sững sờ một chút, trên khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên xuất hiện hai vệt đỏ ửng, nhưng nàng vẫn đưa tay ra, nắm lấy tay Diệp Mặc rồi bước từng bước xuống bậc thang.

Gương mặt ửng đỏ càng làm cho nàng xinh đẹp hơn, có một loại thẹn thùng như thiếu nữ, càng làm cho người ta mất hồn hơn là vẻ lạnh lùng bình thường.

“Anh nhìn cái gì vậy!”

Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, giọng nói như đang hờn dỗi: “Ai nha! Đôi giày này thật sự là quá khó đi, lần sau sẽ không đi nữa, phiền muốn chết.”

Giọng nói của nàng mềm mềm, còn mang theo một mùi rượu nhè nhẹ, làm say lòng người.

Ai nha!

Lại một tiếng kêu yêu kiều, nàng vô thức ôm lấy Diệp Mặc ở bên cạnh, đến khi nàng lấy lại tinh thần, khuôn mặt lại đỏ bừng lên, rồi vội vàng buông ra, sau đó cúi đầu chạy lên xe.

Chờ Diệp Mặc đi lên, nàng liếc trộm một cái, sau đó lại thu về, giống như là sợ Diệp Mặc phát hiện ra.

Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía người cửa sổ, khóe miệng cong lên nở một nụ cười, bữa tiệc tối này đúng là một trải nghiệm thú vị.

Chờ trở về. . . không, không thể nói cho Lâm Lâm biết, không chỉ chuyện tối nay, mà không thể nói cho Lâm Lâm biết tất cả mọi chuyện được.

Nàng vừa nghĩ đến Lâm Lâm, liền thấy hơi chột dạ.

Trở lại khách sạn đã là hơn mười giờ.

Tống tiểu thư vẫn còn chưa ngủ, nàng nghe thấy động tĩnh liền chạy ra cửa, lễ phép chào hỏi, sau chiều nay thì Đường Nguyệt Dao cũng có chút thiện cảm với Tống tiểu thư, không còn quá ác cảm nữa.

Tống Doãn Chân thấy Đường Nguyệt Dao ngồi trước bàn trang điểm mà không biết tẩy trang, liền bước tới, cầm bông tẩy trang ở trên bàn lên.

“Cô không biết tẩy trang à! Để tôi làm cho vậy!”

“Tôi. . . tôi biết.”

Đường Nguyệt Dao rụt cổ lầm bầm, nàng thấy cực kỳ xấu hổ.

“Không có gì!” Tống Doãn Chân mỉm cười dịu dàng, lại cúi người lau lớp trang điểm ở trên mặt Đường Nguyệt Dao. Nhìn đôi mắt trong veo kia, Tống Doãn Chân hơi dừng lại một chút, cảm xúc trong lòng lại dâng trào.

Có đôi khi, nàng rất ghen tị với những người con gái như vậy, không cầm âm mưu, không cần thâm trầm, như vậy càng dễ được đàn ông cưng chiều!

Nhưng nàng thì khác, rất nhiều người đều sợ nàng!

“Được chưa!”

“Ừm, được rồi, đi rửa mặt đi.”

Một lúc sau, Đường Nguyệt Dao đứng dậy đi vào phòng ngủ, tắm rửa một cái.

Sau khi nàng tắm rửa xong, nàng vừa lau tóc vừa đi ra cửa nghe ngóng, Tống tiểu thư kia vẫn còn ở đó, hai người họ đang nói chuyện trong phòng khách, nàng liền không đi ra, mà ngồi xuống bên giường.

Sau khi lau tóc và sấy khô, nàng cởi khăn tắm, cẩn thận lau người, rồi đi đến bên tủ đế lấy một bộ đồ lót mà Diệp Mặc đã giặt.

Sau khi mặc vào, Đường Nguyệt Dao nhìn mình trong gương, lại cảm thấy ngượng ngùng khi nhớ đến chuyện Diệp Mặc đã giặt bộ đồ lót này.

“Được rồi!”

Nàng đỏ mặt lẩm bẩm, ngón tay ngọc kéo chiếc quần lót lên, để nó che được nhiều hơn, nhưng dù kéo lên thì cũng chỉ che được một nửa.

Mông của nàng rất đầy đặn, da thịt tương đối săn chắc, tuy gợn sóng không lớn nhưng rất vui mắt.

Hết chương 1700.
Bình Luận (0)
Comment