Nửa tiếng sau, Diệp Mặc gật đầu hài lòng khi nhìn thấy căn biệt thự sạch sẽ như mới.
Có thể lái xe, có thể làm việc nhà, còn có thể chăm sóc bọn nhỏ, chuyện này sẽ để cho hắn nhẹ nhõm hơn nhiều, bây giờ hai đứa bé đã gần hai tuổi rồi, càng ngày càng hoạt bát, nhất là con trai thì càng nghịch ngợm hơn.
Sau này, phân thân có chức năng biến hình này còn có càng nhiều tác dụng.
Diệp Mặc nhìn thời gian một chút, hắn liền bảo người máy lái xe đến phòng làm việc trước, còn hắn thì đi đến biệt thự nhà họ Tô, ăn cơm tối xong thì đón bọn nhỏ trở về.
Hai đứa bé vẫn luôn không sợ người lạ, chơi một lát là đã quen với thành viên mới, còn mở miệng mà gọi bác Phúc bác Phúc.
Hơn chín giờ, Diệp Mặc tắm rửa và cho bọn nhỏ lên giường, sau đó bắt đầu ru bọn nhỏ ngủ, đọc một câu chuyện cho bọn nhỏ nghe.
Chẳng mấy chốc, bọn nhỏ đã ngủ say.
Diệp Mặc đắp chăn cho bọn nhỏ, ngồi ở bên giường mà nhìn hai đứa bé, chớp mắt một cái mà đã lớn như vậy rồi, hắn vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy hai đứa bé, khi đó hai đứa bé vẫn còn rất nhỏ, hắn còn không dám ôm.
Tính ra thì cũng được 18 tháng rồi, hắn gặp mặt Ngọc Tình, nhận được hệ thống được 18 tháng rồi, mà hai đứa bé cũng hơn 21 tháng tuổi rồi.
Diệp Mặc đưa tay ra, vuốt ve hai khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại kia một lúc, rồi mới đứng lên đi ra ngoài.
Hắn gọi điện thoại cho Ngọc Tình, rồi live stream một lúc, đến hai giờ đêm thì kết thúc, hắn lại đi pha một chén trà, rồi ngồi trong thư phòng.
Rất lâu rồi không được nhàn nhã như vậy, hắn mở mạng nội bộ của Nhân Hoa qua xem một lúc, kỹ năng Y thuật vẫn chỉ là đại sư, chứ chẳng tăng lên siêu phàm.
Sau đó lại xem một số website khoa học của nước ngoài, lưu ý một số tin tức khoa học kỹ thuật gần đây, trong đó có một tin tức làm cho hắn chú ý.
Chat GPT!
Cái ứng dụng này xuất hiện, chứng minh lĩnh vực trí tuệ nhân tạo của nhân loại đã có một bước tiến nhỏ, có điều, vẫn còn kém xa loại trí tuệ nhân tạo chân chính kia.
Sáu giờ hơn, Diệp Mặc đi ra ngoài luyện tập vài kỹ năng, thuận tiện đi ra chợ bán thức ăn một chuyến, mua không ít đồ ăn rồi trở về làm bữa sáng cho bọn nhỏ.
Bọn nhỏ sắp hai tuổi, đã ăn được rất nhiều thứ, hắn cố gắng làm phong phú hơn một chút, không ngừng thay đổi các món ăn.
Hiện giờ có người máy giặt quần áo và dọn dẹp, hắn không cần phải bận rộn như trước kia nữa, không cần ngày ngày giặt quần áo cho bọn nhỏ nữa.
Hơn tám giờ, Diệp Mặc gọi hai đứa bé rời giường, lại rửa mặt và thay quần áo, cho hai đứa bé ăn no, hắn chuẩn bị đưa hai đứa bé đi dạo một vòng, sau đó sẽ đi gặp Quan Tuyết, đi Nhân Hoa. . .
Diệp Mặc vừa mặc quần áo cho bọn nhỏ, còn chưa kịp đi ra ngoài thì nhận được điện thoại của Trần Hữu Phúc.
Diệp Mặc tiếp điện thoại: “Có chuyện gì không?”
Nếu như không phải chuyện quan trọng hoặc chuyện gấp, thì bình thường Trần Hữu Phúc sẽ không gọi điện thoại cho hắn, cùng lắm là gửi vài tin Wechat.
“Người của Sam Sung đến.”
“Sam Sung?”
Diệp Mặc hơi giật mình, ngạc nhiên hỏi: “Bọn họ đến làm gì?”
“Tôi vừa gặp bọn họ xong, bọn họ muốn bơm tiền nhập cổ phần, còn nói muốn hợp tác với chúng ta, theo tôi thấy, bọn họ nhìn trúng kỹ thuật pin của chúng ta, muốn chia một chén canh.” Trần Hữu Phúc hừ một tiếng, trong giọng nói còn có vài phần tức giận.
Hiển nhiên là bọn họ thảo luận không tốt cho lắm.
“Sam Sung!” Diệp Mặc thì thào.
Tài phiệt lớn nhất nước H, ngạo mạn một chút cũng là bình thường!
Trần Hữu Phúc nói: “Tôi không trả lời, mà bảo phải xin chỉ thị của ngài, chủ tịch, ý của ngài là. . .?”
Diệp Mặc cười nói: “Có gì mà phải hợp tác chứ!”
Hai công ty bọn họ không có cái gì để hợp tác cả, hắn cũng không nhìn trúng kỹ thuật và công nghệ của Sam Sung.
“Tôi đã nói rồi mà! Mà tôi cũng nghĩ như vậy, căn bản là không cần hợp tác với bọn họ, bọn họ còn uy hiếp chúng ta. . .”
“Uy hiếp cái gì?”
“Đơn giản là hủy bỏ cung cấp nguyên vật liệu, chế tài. . . Bây giờ chúng ta vẫn nhập khẩu linh kiện và vật liệu từ nước ngoài, bọn họ muốn nắm lấy điểm này.” Trần Hữu Phúc nói.
“Là vậy à!” Diệp Mặc hơi cau mày lại.
Tập đoàn Đông Đằng có rất nhiều sản nghiệp dưới cờ, từ đủ loại pin đến màn hình, đến các loại linh kiện điện tử, còn có máy quang khắc và chip.
Mặc dù hắn đã khống chế một lượng lớn sản nghiệp hạ tầng, hơn nữa còn thăng cấp kỹ thuật, nhưng vẫn không thể tự cung tự cấp 100% được.
Nếu như không có nguồn cung cấp, thì sẽ bị ảnh hưởng một chút, nhưng cũng không phải quá lớn.
“Khẩu khí thật lớn!” Diệp Mặc cười lạnh một tiếng: “Hôm nay tôi sẽ đi qua đó, để xem xem đám người này cuồng vọng đến mức nào!”
Trần Hữu Phúc vội vàng đáp lời: “Vậy thì tốt rồi.”
Diệp Mặc cúp điện thoại xong thì đứng tại chỗ trầm ngâm một chút.