Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1716 - Chương 1717. Chứng Cứ Vô Cùng Xác Thực

Chương 1717. Chứng cứ vô cùng xác thực
Chương 1717. Chứng cứ vô cùng xác thực

Kim Minh Hoan run rẩy, lẩm bẩm như nói mớ: “Người này. . . người này không phải tôi! Không phải tôi!”

Rõ ràng là mình ở trong khách sạn, sao có thể đi ra ngoài phóng hỏa được, mà mình cũng không ngu xuẩn như vậy, hơn nữa, nếu như thật sự là mình, tại sao mình lại không có chút ký ức nào?

Nhưng mà, Kim Minh Hoan nhìn một chút thì cũng hơi dao động, thật sự là giống như đúc, có thể nói chính là bản thân mình!

Chẳng lẽ. . . là mình thật?

Mình bị một loại thuốc nào đó khống chế, cho nên mới làm chuyện này? Mà mình không có ký ức, là là bởi vì ảnh hưởng của loại thuốc đó?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, toàn thân Kim Minh Hoan lại run rẩy.

Nếu như thật sự là như vậy, chẳng phải là mình hết đường chối cãi rồi sao? Đây chính là tội phóng hỏa đấy! Là tội nặng, ít nhất là 3 năm, nặng hơn một chút thì là 10 năm cất bước, một khi phán quyết, vậy thì mình xong đời rồi!

“Tôi bị oan, bị hãm hại, là người của Đông Đằng, đúng thế, bọn họ khống chế tôi, đây là âm mưu của bọn họ. . .” Kim Minh Hoan ngẩng đầu lên, kích động nói: “Đúng rồi, tôi không có động cơ, tôi không có động cơ gì để phóng hỏa cả.”

“Khống chế? Vậy anh thử nói xem bọn họ khống chế anh như thế nào?” Cảnh sát nói với vẻ chế giễu: “Còn về động cơ, cái này rất rõ ràng, Sam Sung của các anh uy hiếp muốn chèn ép và chế tài Đông Đằng đúng không? Các anh là đối thủ của nhau, cho nên, anh muốn đốt nhà máy của bọn họ, chế tạo phiền phức cho bọn họ.”

“Tôi. . .Tôi không có. . . bọn họ dùng thuốc hại tôi! Chính là tên họ Diệp kia, tên đó có công ty làm thuốc đúng không? Nhất định là bọn họ nghiên cứu rã một loại thuốc mới nào đó, có thể khống chế người!” Kim Minh Hoan vội vàng lắc đầu, cố gắng giải thích.

Anh ta cũng vội đến sắp khóc, lòng tràn đầy sợ hãi và bất lực.

“Thuốc?”

Hai vị cảnh sát trong phòng thẩm vấn khẽ giật mình, rồi lại nở nụ cười.

Trên thế giới này, nào có loại thuốc nào có thể khống chế người khác chứ! Đây không phải là nói đùa sao! Người này thật sự cho rằng bọn họ là kẻ ngu sao?

“Thật mà, các anh phải tin tưởng tôi! Tên kia rất đáng sợ, các anh mau đi điều tra về tên đó đi!” Kim Minh Hoan vẫn cố giải thích, nước mắt nước mũi sắp rơi xuống rồi.

Anh ta biết chắc đây là một âm mưu, nhưng lại không thể phản kháng, loại sợ hãi và tuyệt vọng đến cực điểm này, làm cho tâm thần anh ta sắp sụp đổ.

“Điều tra? Có gì mà tra chứ, người ta lại không phạm tội, anh phải biết, người ta là thủ phủ của cả nước, làm ăn đàng hoàng, chúng tôi điều tra làm gì? Trái lại thì chuyện của anh, bằng chứng như núi rồi, anh còn ngụy biện cái gì, mau thành thật, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị!”

Kim Minh Hoan điên cuồng gào thét giống như người điên: “Tôi không có. . .tôi thật sự không có làm, tôi bị người hãm hại. . .”

Hai cảnh sát thấy thế thì hơi cau mày.

Lúc này, có người gõ cửa phòng, một vị cảnh sát đi ra người nhận báo cáo so sánh dấu vân tay. Không ngoài dự liệu, hoàn toàn chính xác, người trên xe chính là Kim Minh Hoan, phóng hỏa cũng là Kim Minh Hoan, quần áo giày dép tìm thấy ở khách sạn cũng phù hợp với dấu vết để lại ở hiện trường.

Có thể nói là chứng cứ vô cùng xác thực!

Động cơ. . . cũng rất hợp lý, cạnh tranh trên thương nghiệp thôi, vụ án này đã không tìm thấy lỗ hổng nào, ngoại trừ thái độ của người này hơi lạ, nhìn qua thì giống như bị oan thật, nhưng bọn họ làm cái nghề này lâu rồi, bọn họ biết là không thể tin lời của kẻ hiềm nghi được, tất cả đều phải nhìn chứng cứ.

Người đến nhỏ giọng nói: “Chúng tôi còn phát hiện một vài thứ ở trong máy tính của anh ta, đều là một số video loại kia, nhưng đều phát sinh ở nước H, không thuộc thẩm quyền của chúng ta, chỉ có thể giao cho cảnh sát bên họ.”

“Tên này đúng là không phải thứ gì tốt! Chứng cứ vô cùng xác thực, tôi xem tên này còn ngụy biện kiểu gì!”

Cảnh sát kia cười lạnh một tiếng, cầm báo cáo đi vào phòng, ném lên bàn ở trước mặt Kim Minh Hoan.

“Chứng cứ đã đầy đủ, anh mời luật sư gì cũng vô dụng thôi, anh chờ ngồi tù đi! Anh phóng hỏa làm người ta thiệt hại hơn chục triệu, ít nhất là mười năm!”

Kim Minh Hoan cúi đầu nhìn một chút, thân hình run lên, rồi xụi lơ trên ghế.

. . .

Nước H, tổng bộ Sam Sung, văn phòng phó hội trưởng.

“Cái gì? Kim Minh Hoan đi phóng hỏa? Đốt nhà máy của Đông Đằng? Tên này. . .tên này. . . tên này là heo à? Tại sao lại ngu đến mức này?”

“Tên ngu xuẩn này. . . tại sao mình lại phái tên này đi làm việc chứ! Thật cmn. ..”

Lý Thừa Kiện nhận được điện thoại thì hơi sững sờ, hoàn toàn không thể tin nổi, sau đó lại tức giận đến không chịu được.

Thật sự là thành sự không đủ mà bại sự có thừa!

Lý Thừa Kiện đi qua đi lại vài vòng, lại mắng một trận thì mới hơi tỉnh táo lại, sau đó bắt đầu suy nghĩ một chút thì cảm thấy không thích hợp, Kim Minh Hoan không phải là kẻ ngu, trái lại còn rất khôn khéo, tại sao có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy được?

Hơn nữa, hôm qua mình đã có chỉ thị cho Kim Minh Hoan đi điều tra tình hình của Đông Đằng, chứ không phải đi phóng hỏa.

Chẳng lẽ. . . là bị hãm hại thật à?

Tên nhãi Hoa quốc kia muốn cảnh cáo bọn họ hay sao?

Hết chương 1717.
Bình Luận (0)
Comment