Vài câu này làm cho Kim Minh Hoan mờ mịt.
Phóng hỏa?
Phóng hỏa cái gì?
Anh ta hoàn toàn mờ mịt, chuyện này có quan hệ mẹ gì với mình?
Đang yên đang lành thì mình phóng hỏa làm gì?
Đúng rồi!
Nhất định là đổ tội, là hãm hại!
Có người muốn hại mình, về phần là ai thì đã quá rõ ràng rồi, ngoại trừ Đông Đằng có động cơ ra thì còn có thể là ai.
“Oan uổng quá! Tôi bị oan!”
Kim Minh Hoan kêu to: “Tôi không có phóng hỏa, các người nhầm rồi, có người hãm hại tôi, các anh phải điều tra rõ ràng, không thể vu oan cho người tốt, tôi là người nước H, tôi muốn tìm địa sứ quán, tôi muốn tìm luật sư.”
Kim Minh Hoan hiểu rồi, mỹ nữ hôm qua nhất định là người của Đông Đằng, bọn họ cố tình cho anh ta vào tròng, sau đó vu oan cho anh ta cái tội danh phóng hỏa.
Nhất định là tên nhãi kia!
Thật sự không ngờ tên nhãi kia lại ác độc như vậy!
Nhưng mà, tên nhãi này quá ngây thơ rồi, vu oan chính là vu oan, không thể nào không có dấu vết được, mình ngủ ở khách sạn một đêm, đây chính là chứng cứ rõ ràng nhất.
Chỉ cần mời một luật sư giỏi, là có thể phá giải cái cạm bẫy này, tên nhãi kia sẽ uổng công thôi.
Kim Minh Hoan nghĩ như vậy thì cũng bình tĩnh hơn.
Chỉ cần tỉnh táo lại, xử lý tốt một chút, thì sẽ không sao cả, tên nhãi kia sẽ không làm gì được mình.
“Tôi nói với các anh rồi, đây là vu oan giá họa, các anh nên tìm ông chủ của Đông Đằng, chính là tên họ Diệp kia, chính là tên đó đã tìm người chuốc thuốc tôi, tôi vẫn luôn ở trong khách sạn, chưa từng rời khỏi.”
“Đông Đằng? Chính là Đông Đằng báo cảnh sát, không phải anh đã đốt nhà máy của Đông Đằng sao? Anh quên rồi à? Camera đã quay được mặt anh, anh còn ngụy biện!”
“Cái gì? Camera? Giả, nhất định là giả, bọn họ tìm người giả trang tôi, tôi chưa từng đi ra ngoài, các anh không tin có thể xem camera của khách sạn.”
“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra, chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng! Đi theo chúng tôi trước đã, thành thật một chút.”
Ngay sau đó, Kim Minh Hoan bị áp giải ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, anh ta nhìn thấy mấy tên thủ hạ ở phòng bên cạnh, liền vội vàng kêu lên: “Mau, mau đi tìm luật sư cho tôi, còn nữa, liên hệ với phó hội trưởng, tôi bị oan, là Đông Đằng hãm hại tôi!”
Đoàn người đi xuống dưới, trở về cục, rồi đi vào phòng thẩm vấn.
“Họ tên?”
“Kim Minh Hoan!”
“Tuổi tác?”
“Ba mươi bảy. . . các vị cảnh sát, tôi thật sự bị oan uổng, làm phiền các anh điều tra thêm một chút. Các anh đã điều tra cô gái tối hôm qua trưa? Còn cả camera ở khách sạn nữa, nếu các anh đã xem thì sẽ biết là tôi trong sạch.”
“Cô gái? Cô gái nào?”
Câu nói của cảnh sát làm cho Kim Minh Hoan sửng sốt một chút.
“Chính là cô gái ngày hôm qua tôi dẫn về từ quán bar, cô gái đó rất đẹp, các anh đi xem camera đi! Nhất định là sẽ thấy!”
Kim Minh Hoan vội vàng nói: “Tôi đã bàn bạc giá cả rồi, ba mươi ngàn! Cho nên tôi mới dẫn cô gái đó về khách sạn, không ngờ cô ta lại chuốc thuốc mê, làm tôi ngủ say như chết.”
“Anh nói nhăng nói cuội gì vậy! Tất nhiên là chúng tôi đã xem camera, tối hôm qua, anh trở về khách sạn một mình, camera đã ghi lại rõ ràng, không có cô gái nào cả!”
“Đúng rồi, chúng tôi đã tách ra, cô ta nói là đi chung không an toàn, sẽ để lại dấu vết, nên tôi đi lên trước, cô ta đi sau.”
“Ôi! Đừng nói linh tinh nữa! Chúng tôi đã xem camera rồi, không có gì cả, sau khi anh trở về, anh đã ngụy trang một phen, còn không đi thang máy mà đi thang bộ xuống, còn cố tình che giấu dung mạo.”
“Nhưng mà, khi anh đi ra ngoài gọi xe, thì tài xế đã nhìn thấy dung mạo của anh, đây chính là bằng chứng, còn camera trong khuôn viên của Đông Đằng cũng ghi được hình ảnh của anh, chúng tôi đang sưu tầm vân tay để kiểm tra, nếu như đúng thì anh không chạy được đâu!”
Kim Minh Hoan nghe vậy thì ngẩn ngơ.
Đám cảnh sát này đang nói cái gì vậy?
Không có cô gái nào?
Vậy tối hôm qua mình gặp quỷ à?
Còn nữa, rõ ràng là mình ngủ ở khách sạn, tại sao còn có thể đi ra ngoài, còn ngồi xe, còn bị camera quay được, những chuyện này quá hoang đường!
Những người này là cùng một bọn, cố tình vu oan cho mình!
Kim Minh Hoan bắt đầu kích động, gào thét: “Luật sư đâu! Luật sư của tôi đâu!”
“Yên tâm, anh có tư cách mời luật sư, nhưng chỉ sợ với tình hình của anh thì luật sư đến cũng vô ích, bằng chứng như núi rồi, anh xem đoạn phim này đi, anh dám nói người trong này không phải là anh sao?”
Một cách sát đi qua, cho Kim Minh Hoan xem một đoạn phim mà camera trong xe quay được, biểu hiện có một người lên xe, chẳng may để lộ khuôn mặt, mà khuôn mặt này giống hệt mặt của Kim Minh Hoan!
Kim Minh Hoan nhìn thấy thế, toàn thân chấn động như bị sét đánh, cả người cứng đờ tại chỗ, nội tâm chỉ thấy sợ hãi và sợ hãi.
Tiếp đó, lại là một đoạn phim khác, biểu hiện là một người đang lén lén lút lút đi sát bên tường, dáng vẻ giống hệt anh ta.
Người này. . . rốt cuộc là ai?
Cạch cạch cạch!
Răng của anh ta bắt đầu không khống chế được mà đánh nhau, toàn thân lạnh lẽo như rớt vào hầm băng.
Kim Minh Hoan chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng khi nhìn thấy gương mặt giống hệt mình ở trong đó, cả người run rẩy không ngừng, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Đây là một loại sợ hãi từ trong linh hồn, từ sâu trong xương tủy!