Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1714 - Chương 1715. Kim Minh Hoan: Bắt Cóc Sao?

Chương 1715. Kim Minh Hoan: Bắt cóc sao?
Chương 1715. Kim Minh Hoan: Bắt cóc sao?

“Anh đây có tiền!”

Kim Minh Hoan phí bao công sức mà thấy mỹ nữ vẫn không để ý đến mình, anh ta dứt khoát đổi phương pháp, đó là bỏ tiền! Mỹ nữ đến quán bar chơi đêm, nào có không thích tiền chứ!

Nếu mỹ nữ thật sự có tiền, thì sẽ không ngồi ở quầy bar rồi.

“Vậy sao?” Cuối cùng, mỹ nữ cùng quay đầu qua.

“Đúng!” Kim Minh Hoan cười.

Quả nhiên, vẫn là tiền dễ dùng!

Anh ta cười rất tự tin mà đưa năm ngón tay ra, ý nói 5000 đồng đủ chưa! Cái giá tiền này đã là rất cao, cũng chỉ có người hào phóng như anh ta mới có thể ra giá cao như vậy.

Nhưng mỹ nữ chỉ liếc mắt nhìn qua, lộ ra vài phần khinh thường.

5000 đồng còn chê ít?

Kim Minh Hoan ngây ra một lúc, lại cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

Ở bất cứ đâu, cái giá này cũng là một cái giá cao rồi.

Kim Minh Hoan do dự một chút, cuối cùng vẫn thêm tiền, 10 ngàn đồng! Được rồi chứ!

Nhưng mỹ nữ chỉ lườm một cái, giống như đang nói, chút tiền này để đuổi ăn mày à! Còn nói mình có tiền nữa, thế mà chỉ lấy ra chút tiền như vậy sao!

Khuôn mặt Kim Minh Hoan đỏ lên, có chút bị kích.

Thế mà anh ta lại bị mỹ nữ này xem thường!

Anh ta có chút kích động, cắn răng một cái, quát nhẹ: “Ba mươi ngàn, ba mươi ngàn đủ rồi chứ!”

Kim Minh Hoan nói xong thì lại thấy hơi hối hận, đúng là tiền lương của anh ta rất cao, nhưng mà tiêu 30 ngàn trong một tối thì vẫn thấy hơi đau lòng.

Mỹ nữ chậm rãi gật đầu, giống như đang nói cái này còn tạm được.

“Thật cmn đắt!”

Kim Minh Hoan thầm mắng một tiếng, nhưng lại quan sát dáng người của mỹ nữ này, thì anh ta lại cảm thấy không thua thiệt, chơi thêm vài lần thì vẫn đáng giá.

Ực một tiếng, anh ta uống chút rượu, chỉ cảm thấy nội tâm đã vô cùng nóng bỏng, suýt nữa không kiềm chế được. Anh ta bắt đầu suy nghĩ, lát nữa nên giày vò mỹ nữ cao ngạo và ngạo mạn này như nào!

Tiêu nhiều tiền như vậy, chắc chắn là phải chơi đùa một phen.

Kim Minh Hoan đi qua, ra hiệu nói: “Đi! Đến khách sạn của tôi!”

Mỹ nữ liếc mắt nhìn qua, cười nói: “Gấp cái gì! Lại uống thêm vài chén đi! Tửu lượng của anh không tốt à?”

“Ha ha! Làm sao có thể! Tửu lượng của tôi rất tốt.” Kim Minh Hoan hơi giật mình, khẽ cười: “Được! Vậy thì uống tiếp!”

Anh ta gọi vài chén cocktail, vốn cho rằng uống xong thì mỹ nữ này sẽ ngà ngà rồi, nhưng kết quả là mỹ nữ này vẫn rất tỉnh tảo, trái lại thì anh ta đã hơi say rồi.

“Đi đi đi!”

Kim Minh Hoan kéo mỹ nữ đi ra ngoài.

. . .

Đau đầu quá!

Trên chiếc giường rộng rãi của khách sạn, Kim Minh Hoan mơ mơ màng màng tỉnh lại, ấn vào huyệt thái dương của mình một cái, chỉ cảm thấy đầu óc mê man.

Là khách sạn của mình?

A, mỹ nữ kia đâu?

Đi rồi sao?

Sao mình không nhớ ra tình hình tối hôm qua nhỉ?

Không nhớ được một chút nào luôn.

Kim Minh Hoan ngồi dậy, gõ gõ đầu, lại cảm thấy không thích hợp, ký ức tối qua đứt quãng, cuối cùng còn thiếu một đoạn, không nhớ được cái gì cả.

Không đúng!

Anh ta cũng không uống quá nhiều, chỉ hơi say một chút thôi, nhưng vẫn còn rất tỉnh táo, anh ta còn nhớ rõ, mình đưa mỹ nữ kia về khách sạn, sau đó. . .

Sau đó thì không nhớ được gì nữa cả.

Hỏng rồi!

Kim Minh Hoan nghĩ đến cái gì, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, đứng bật dậy, chạy đi kiểm tra khắp phòng, cũng may mà đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn.

Lại mở điện thoại ra xem tài khoản của mình, cũng không có biến hóa gì, không mất tiền.

Lại nhìn phòng tắm, giường, thùng rác một chút, cũng không có bất kỳ dấu vết gì.

Chuyện này. . . rốt cuộc là chuyện gì đây?

Kim Minh Hoan ngồi xuống, mặt đầy mờ mịt.

Anh ta vẫn nhớ kỹ, mình bắt chuyện với mỹ nữ ở trong quán bar, bàn giá cả xong thì đưa về đây, nhưng vì sao lại không có ký ức sau đó?

Không thấy mỹ nữ đâu, cũng không thấy chút dấu vết gì, người cũng không có chuyện gì, tiền cũng không mất, chuyện này. . . đơn giản là quá ly kỳ!

“Thôi quên đi!”

Kim Minh Hoan cũng không nghĩ nữa, đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt một chút.

Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên: “Phục vụ đây!”

“Mình không gọi phục vụ gì mà!” Kim Minh Hoan khẽ giật mình, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn đi ra mở cửa.

Nhưng cửa vừa mở, liền có mấy bóng người nhào vào, ấn anh ta ngã xuống đất.

Kim Minh Hoan mờ mịt, choáng váng!

Chuyện gì thế này?

Bắt cóc sao?

Không đúng, hình như đây là cảnh sát! Nhưng mà cảnh sát bắt mình làm gì?

Kim Minh Hoan lại hoảng hốt và sợ hãi một trận.

Là bởi vì mỹ nữ tối hôm qua sao? Tại Hoa quốc, chuyện này là phạm pháp! Hỏng rồi! Nếu như mình bị bắt, hình như phải bị nhốt nửa tháng, vậy chẳng phải là công việc của mình sẽ đi tong à?

Kim Minh Hoan giãy dụa, kinh hoàng kêu lên: “Tôi không có, các người vu oan cho tôi, tôi không có quan hệ gì với người phụ nữ kia cả, không có chuyện gì xảy ra cả, thật mà, các người nghe tôi giải thích đã.”

“Người phụ nữ? Phụ nữ nào?”

“Thành thật một chút! Đừng tưởng là người nước ngoài thì có thể phạm tội, phóng hỏa là một tội rất nặng, anh chờ ăn cơm tù đi.”

Hết chương 1715.
Bình Luận (0)
Comment