Đầu dây điện thoại bên kia, là một giọng nói nam tính trầm thấp: “Tên đó. . . thật sự nói như vậy?”
“Đương nhiên, tên đó còn chém gió rất kinh, giống như là cái gì cũng mạnh hơn chúng ta vậy, đúng thật là không biết xấu hổ! Tên đó còn nói, vài tháng nữa là bọn họ có thể đột phá đến ba nano, đây không phải là trò cười sao!”
Kim Minh Hoan cười khẩy nói: “Tên nhãi này nói rất ghê gớm, vô cùng tự đại và cuồng vọng, hoàn toàn không để chúng ta vào mắt, theo tôi, tên này căn bản là không muốn hợp tác.”
“Vậy sao?” Người đàn ông bên kia thì thào một tiếng, lại rơi vào yên lặng.
Kết quả này, làm cho người này rất bất ngờ.
Vị ông chủ trẻ tuổi này, tại sao lại ngạo mạn và tự đại như vậy?
Tính cách như vậy, sao có thể phát triển xí nghiệp đến tình trạng này được?
Người này cũng thừa nhận, Đông Đằng có kỹ thuật, có một số phương diện còn rất mạnh, ví dụ như sản nghiệp liên quan đến máy quang khắc, pin, màn hình. Đây đều là điểm mạnh của Đông Đằng, nhưng về phương diện khác, thì làm sao có thể vượt qua Sam Sung bọn họ được?
Muốn theo kịp bọn họ, ít nhất cũng phải mất vài năm.
Lẽ nào là cố tình gây sự?
Hay là một kỹ xảo đàm phán?
Người này hơi cân nhắc một chút, lại không quá chắc chắn, nếu như đối phương là một thương nhân thành thục và chững chạc như mình, vậy chắc chắn là cố ý, nhưng hết lần này đến lần khác thì đối phương chỉ là một người trẻ tuổi, nói không chừng còn thực sự là do trẻ tuổi nóng tính.
Lại quan sát đi!
Người này âm thầm gật đầu.
Dù sao Sam Sung của bọn họ cũng không gấp gáp, hợp tác thành công, bọn họ có thể có một khoản lợi ích lớn, hợp tác không thành công, bọn họ cũng có thể thuận thế mà chèn ép Đông Đằng này, cố gắng ngăn chặn tốc độ phát triển của Đông Đằng, mặc kệ là kết quả nào, thì bọn họ đều chấp nhận được.
Người này trầm ngâm giây lát, nói: “Tiếp tục quan sát thêm vài ngày nữa đi! Những ngày này, cậu đi điều tra một chút, xem kỹ thuật và công nghệ của Đông Đằng đã phát triển đến đâu rồi, còn nữa, điều tra thêm về nhân viên kỹ thuật của bọn họ, thử xem có thể lôi kéo về không.”
“Vâng! Phó hội trưởng, tôi hiểu rồi!” Kim Minh Hoan vội vàng cười nói: “Tôi làm việc thì ngài cứ yên tâm.”
Chờ cúp điện thoại, anh ta thở dài một hơi, nụ cười nịnh nọt trên mặt đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười lạnh.
Đúng là nên điều tra thêm, hoàn toàn chọc thủng lời nói dối trá kia.
Đến khi đó, mình sẽ nện báo cáo điều tra vào mặt tên kia, sỉ nhục tên kia, chỉ nghĩ thôi đã thấy sướng rồi!
Còn về phần lôi kéo người!
Chuyện này cũng phải xử lý tốt, nhân tài ưu tú, ở đâu cũng là tài nguyên quan trọng nhất, tốt nhất là có thể lôi kéo nhiều một chút, để suy yếu thực lực của Đông Đằng, tên nhãi kia có thể cuồng vọng khi không có những nhân tài quý báu này sao?
Cũng chỉ là một tên nhãi ranh chưa dứt sữa mà thôi!
Kim Minh Hoan tự rót cho mình một ly rượu, rồi uống cạn, sau đó liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Anh ta ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu suy nghĩ một chút, sau đó liếc mắt nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ cơm tối, liền đi ăn một bữa! Lại đi buông lỏng, vui vẻ một chút.
Công việc thì phải làm rồi, nhưng mà không thể quên giải trí được.
Bên Thiên Hải này không có nhiều chỗ chơi vui lắm, nhưng mà, các cô nàng ở bên này không tệ lắm, còn có phong tình khác biệt với phụ nữ trong nước.
Nội tâm Kim Minh Hoan từ từ trở nên nóng bỏng, đi thay một bộ quần áo, còn cố tình xịt thêm ít nước hoa, sau đó mới đi ra ngoài.
Kim Minh Hoan ăn cơm xong, liền gọi xe đi đến một quán bar khá nổi tiếng.
Anh ta gọi một chén rượu, ngồi xuống bên cạnh quầy bar, rồi quay người nhìn đám mỹ nữ kia, như đang nhìn con mồi.
Bản lĩnh bắt chuyện của anh ta chẳng ra sao cả, nhưng mà, anh ta có tiền, chỉ cần tiêu thêm chút tiền, chắc chắn tối nay sẽ không tay không mà về rồi.
Lúc này, anh ta thấy hơi nhớ quán bar ở trong nước, ở đó có rất nhiều loại phục vụ, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó.
“Kia là. . . học sinh à! Có bạn bên cạnh, chắc là không dễ bắt chuyện.”
“Kia. . . dáng người hơi kém một chút, không ngon lắm!”
Kim Minh Hoan híp mắt, bắt đầu đánh giá dung mạo và dáng người của những mỹ nữ kia.
“A!”
Bỗng nhiên, hai mắt anh ta sáng lên, huýt sáo một tiếng, vì anh ta nhìn thấy một mỹ nữ có dáng người rất hot ở trong đám người, tướng mạo cũng rất xinh đẹp, tóc vừa dài vừa thẳng, còn cả cặp chân dài kia nữa.
Kim Minh Hoan nhìn một lúc, hai mắt đã sáng bừng.
Người phụ nữ này, đơn giản là hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của anh ta.
“Mỹ nữ!”
Kim Minh Hoan thấy cô gái ngồi ở nơi cách đó không xa, anh ta ngắm một lúc, rồi mời cầm chén rượu đi qua, cười bắt chuyện, thấy mỹ nữ này không thèm để ý đến mình thì anh ta cũng không tức giận, bắt chuyện nha, chính là phải mặt dày.
Kim Minh Hoan ngang nhiên xông qua, dùng giọng nói lơ lớ để bắt chuyện, hai mắt thì vẫn luôn đảo qua đảo lại trên người mỹ nữ, thỉnh thoảng còn nuốt nước bọt.