“Ôi! Khẩu khí thật lớn!”
Kim Minh Hoan lại bị chấn động một lần nữa, rồi lại giận quá hóa cười.
Sự cuồng vọng của đối phương vượt qua diệu liệu của anh ta, anh không thể tin được là có một người cuồng vọng đến trình độ như vậy sao?
Nghiên cứu phát minh tất cả các loại kỹ thuật, tự cung tự cấp?
Không có bất cứ một công ty nào trên thế giới làm được chuyện này!
Dừng tưởng rằng có một chút kỹ thuật, thì có thể nghĩ rằng mình không gì không làm được!
Kim Minh Hoan cười nhạo, không che giấu vẻ mỉa mai của mình chút nào.
Chỉ sợ tên nhãi này bị sự thuận lợi của mình làm choáng váng đầu óc rồi, cho nên mới ngạo mạn và suy nghĩ viển vông như vậy.
Có một số nghĩ thuật, không phải nói nghiên cứu là có thể nghiên cứu ra, hơn nữa còn phải vòng qua mấy thứ độc quyền mới được, không có mấy năm thì căn bản là không thể làm được!
Kim Minh Hoan cười lạnh nói: “Xem ra ý của Diệp tiên sinh là không muốn nói chuyện?”
Diệp Mặc nhún vai một cái, cười nói: “Là các anh không có thành ý thôi!”
Kim Minh Hoan cười lạnh nói: “Ha ha! Diệp tiên sinh thực sự là miệng lưỡi dẻo quẹo, rõ ràng là các anh cuồng vọng tự đại, không có thành ý, nhưng đảo mắt một cái lại đẩy hết trách nhiệm cho chúng tôi!”
Trước thì sỉ nhục Sam Sung của bọn họ, sau đó lại nói lời cuồng vọng, xem ra ngay từ đầu tên nhãi này không có ý định hợp tác rồi.
Kim Minh Hoan nắm chặt nắm đấm, vỗ mạnh lên bàn một cái, quát nhẹ: “Quả nhiên là người trẻ tuổi! Diệp tiên sinh, anh cần phải suy nghĩ cho kỹ, quyết định này của anh sẽ phải trả giá như thế nào? Anh có chịu nối hay không? Đến khi đó đừng có hối hận, dù hối hận cũng không thể cứu vãn đâu!”
“Đi!”
Kim Minh Hoan nói xong liền hừ lạnh một tiếng, rồi quay người dẫn người rời khỏi nơi này.
Hôm nay không cần phải nói chuyện nữa, tạm thời để cho tên nhãi này tỉnh táo lại, nói không chừng qua vài ngày là sẽ nghĩ thông suốt, quay đầu cầu xin bọn họ hợp tác, nếu như không hợp tác thì càng tốt, anh ta muốn nhìn xem, sau khi nhà Đông Đằng này bị chế tài thì có thể chống đỡ bao lâu!
“Đi thôi!”
Bên trong phòng tiếp khách, Diệp Mặc đứng dậy, thần sắc vẫn thản nhiên như không.
Trần Hữu Phúc đứng dậy, trên mặt không có vẻ bất ngờ nào cả, ông ta cũng phản đối lần hợp tác này, đại bộ phận lãnh đạo cao tầng trong công ty đều có thái độ phản đối. Chủ tịch thì càng không cần nói, người trẻ tuổi nha.
Trần Hữu Phúc đi theo sau, nhỏ giọng nói: “Chủ tịch, có cần phải chuẩn bị một chút không. . . “
“Ừm!” Diệp Mặc gật đầu một cái.
Đúng là phải gia tăng tốc độ xây dựng toàn bộ dây chuyền sản xuất.
Cũng phải cam đoan nguồn nguyên liệu.
“Đã rõ!” Trần Hữu Phúc gật đầu, lại cười nói: “Đám người này cũng thật nhỏ mọn, bảo bọn họ lấy chút kỹ thuật ra thì lại không đồng ý, còn coi là bảo bối nữa! Chúng ta cũng sắp vượt qua bọn họ rồi!”
Trần Hữu Phúc nói xong, đám quản lý cao tầng ở phía sau cũng cười to.
Đám người này cũng thật sự nhỏ mọn.
Diệp Mặc quay người lại, cười nói: “Bọn họ không muốn cầm thứ gì ra, lại muốn chơi chùa kỹ thuật pin của chúng ta!”
“Chơi chùa? Nghĩ hay lắm!” Trần Hữu Phúc khẽ giật mình, rồi lại giễu cợt một tiếng: “Vậy chúng ta làm gì với người này? Tôi thấy tên này rất đáng ghét, chắc là mấy ngày nữa tên này sẽ lại đến cửa thôi!” Trần Hữu Phúc nói xong lại cau mày, lộ ra vẻ chán ghét.
Diệp Mặc mỉm cười: “Chuyện này à. . . thật ra thì tôi cũng có một ý nghĩ!”
Hắn đã có một ý tưởng, vừa hay có thể thử năng lực của Người ngụy trang.
Trần Hữu Phúc tò mò hỏi: “Ý nghĩ gì?”
“Rồi ông sẽ biết thôi!” Diệp Mặc cũng không nói, hắn lại đi khảo sát và kiểm tra tiến độ của nhà máy.
Kế hoạch này cực kỳ quan trọng, nó quan hệ đến chuyện hắn có thể chế tạo thuốc biến đổi gien hay không, thậm chí là người máy tân tiến hơn.
Kỹ thuật, công nghệ, nâng cấp dây chuyền sản xuất, cộng thêm Siêu Não, vậy là hắn có thể chế tạo ra nhiều dụng cụ tiên tiến hơn, thuận tiện cho hắn chế tạo thuốc biến đổi gien.
Tiến độ vẫn rất nhanh, làm cho hắn thấy khá hài lòng.
Diệp Mặc đi dạo một vòng, sau đó mới mang bọn nhỏ đi về.
Lúc này, Kim Minh Hoan đã trở về khách sạn.
“Chờ đấy, tên nhãi kia sớm muộn gì cũng hối hận!”
“Mẹ nó! Mình chưa bao giờ gặp tên nào cuồng vọng như vậy, còn dám chê cười mình nữa, dù cho bọn họ ba năm, năm năm thì mình cũng không tin là bọn họ sẽ vượt qua được, tên này nằm mơ đi thôi!”
Kim Minh Hoan đi thang máy lên lầu, sắc mặt vẫn có chút tái xanh.
Mấy tên thủ hạ đi theo cũng phụ họa theo vài câu.
Vị thủ phủ Hoa quốc này, dường như chướng mắt Sam Sung của bọn họ, bọn họ cũng nhận ra cái thái độ ngạo mạn kia, điều này làm cho bọn họ rất khó chịu, rõ ràng là không bằng Sam Sung, nhưng lại xem thường bọn họ, điều này làm cho bọn họ cảm thấy bị sỉ nhục!
“Alo! Phó hội trưởng. . .”
Kim Minh Hoan về đến phòng, giật cà vạt xuống, đi rót một chén rượu, lấy lại bình tĩnh, rồi mới lấy điện thoại di động ra để gọi cho cấp trên, báo cáo chuyện xảy ra hôm nay, đương nhiên, thêm mắm thêm muối là không thể thiếu.