Sắc mặt Kim Minh Hoan cứng đờ, ấp úng mở miệng: “Chuyện này. . . Ah, xem như thế đi! Kỹ thuật của các anh mạnh hơn một chút, nhưng mà chúng tôi còn có. . .”
Sắc mặt Kim Minh Hoan không dễ coi cho lắm, trước kia, Sam Sung bọn họ là bá chủ tuyệt đối trong lĩnh vực màn hình, không ngờ đột nhiên bị Đông Đằng vượt qua, đây không thể nghi ngờ là một chuyện rất mất mặt.
“Còn có cái gì? Bộ nhớ sao? Diệp Mặc vẫn cười tủm tỉm như cũ: “Ngại quá, chúng tôi vừa có đột phá rất lớn ở trên phương diện này, chắc hẳn là sẽ không thua kém Sam Sung các anh, có thể còn mạnh hơn một chút.”
Kim Minh Hoan ngây ngốc một chút, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên: “Không. . . không thể nào! Chuyện này. . .”
Chuyện này sao có thể!
Tên nhãi này đang lừa mình!
Trong lĩnh vực bộ nhớ này, mặc kệ là bộ nhớ chip hay là các loại bộ nhớ khác, thì Sam Sung vẫn hơn xa bên này, mà cũng chưa từng nghe nói bọn họ có đột phá gì trong lĩnh vực bộ nhớ cả!
Nhất định là vì đàm phán nên cố tình lừa mình, mình mới không tin chuyện ma quỷ này!
“Anh không tin? Chính anh đi thăm dò đi!” Diệp Mặc nhún vai một cái, thần sắc mang theo vài phần giễu cợt: “Còn có cái gì? Ống kính sao? Phương diện này cũng là điểm mạnh của chúng tôi, tất cả ống kính trong máy quang khắc, đều là do chúng tôi tự làm, không thể nào kém hơn Sam Sung được!”
“Chuyện này. . .”
Kim Minh Hoan lại ngẩn ngơ, khuôn mặt lại đỏ lên, không biết lần này là phẫn nộ hay là quẫn bách.
Tên nói này không sai, anh ta không thể phản bác được.
Diệp Mặc nheo mắt nhìn đối phương, tiếp tục nói với vẻ nghiền ngẫm: “Về phần pin thì càng không cần nói, pin của Sam Sung các anh đã tụt lại phía sau một đời rồi, để tôi nghĩ xem còn cái gì nào? Kỹ thuật chế tạo chip? Các anh cũng chỉ có ba nano, nhưng vẫn còn chưa hoàn thiện! Tôi tin rằng, chỉ một hai tháng nữa là công nghệ chế tạo chip của chúng tôi sẽ vượt qua Sam Sung của các anh!”
“Chuyện này. . . không có khả năng!” Kim Minh Hoan nghe đến đây thì ngẩn ngơ trong chớp mắt, sau đó đứng bật dậy, vỗ bàn một cái, mặt mũi tràn đầy cười nhạo: “Diệp tiên sinh, tôi biết anh đang vì lợi ích của công ty, thế nhưng mà, tôi thật sự không nghe nổi nữa, anh thật sự cho rằng, tôi sẽ tin những gì anh đang nói sao?”
“Người Hoa quốc các anh, gần đây vẫn luôn tự xưng là khiêm tốn đúng không? Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người miệng lưỡi dẻo quẹo như Diệp tiên sinh anh đấy. . . Các anh muốn đuổi theo chúng tôi, không có ba năm năm năm thì căn bản là không thể nào!”
Kim Minh Hoan lại cười lạnh, đã không còn dáng vẻ quẫn bách lúc trước: “Diệp tiên sinh, hợp tác là cần chân thành, không phải cứ chém gió lung tung là được!”
Trên phương diện bộ nhớ và ống kính quang học, thì đúng là Sam Sung bọn họ tụt lại phía sau, nhưng mà trên phương diện chip, thì bọn họ tuyệt đối đứng đầu, điều này làm cho anh ta tìm về một chút sức mạnh.
Kim Minh Hoan vênh mặt lên, ngang nhiên mà đứng, dùng ánh mắt mỉa mai và đắc ý để nhìn thanh niên đối diện.
Tên nhãi này vừa mới cố tình chèn ép và sỉ nhục anh ta, nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý kia làm cho người ta rất khó chịu, nhưng anh ta cũng không phản bác được, cũng may mà Sam Sung của bọn họ mạnh mẽ, vẫn có thứ có thể ép được đối thủ.
Ít nhất thì trên phương diện chế tạo Chip, bọn họ vẫn dẫn đầu.
“Không tin? Vậy thì quên đi!” Diệp Mặc lại nhún vai một cái, khẽ cười nói: “Vậy hay là như thế này đi, nếu như anh cảm thấy kỹ thuật chip của các anh vẫn dẫn đầu, vậy thì các anh liền lấy kỹ thuật chip ra, hoặc phái người đến thăng cấp kỹ thuật chip của Đông Đằng chúng tôi đi, anh thấy thế nào?”
“Chuyện này. . .” Kim Minh Hoan lại ngẩn người, rồi lại bật cười.
Đây chính là kỹ thuật và công nghệ quan trọng nhất của tập đoàn bọn họ, làm sao có thể lấy ra ngoài được, hơn nữa, bọn họ vốn không định lấy bất kỳ kỹ thuật nào ra cả, chỉ chuẩn bị đầu tư nhập cổ phần, kiếm một tiền béo bở kia mà thôi. . .
“Không được? Xem ra các anh cũng không có thành ý gì cả!” Diệp Mặc hơi nhướng mày lên một chút, chế giễu nói: “Tôi còn tưởng rằng các anh rất có thành ý, muốn thúc đẩy lần hợp tác này cơ!”
Kim Minh Hoan vội vàng giải thích: “Diệp tiên sinh, anh phải biết, đây là kỹ thuật quan trọng nhất của chúng tôi, hơn nữa, hợp tác với chúng tôi, bản thân các anh đã nhận được lợi ích rất lớn rồi, đó chính là an toàn. . .”
“An toàn?” Diệp Mặc bật cười một tiếc, nheo mắt lại nhìn đối thủ với vẻ khinh thường: “Hình như các anh hiểu nhầm một chuyện rồi, Đông Đằng chúng tôi chưa bao giờ sợ chuyện cắt đứt nguồn cung cấp hay chế tài gì cả, cắt đứt nguồn cung cấp thì có thể có chút ảnh hưởng, nhưng nhiều nhất là hai ba tháng sau, chúng tôi sẽ có thể khôi phục lại, chúng tôi có thể tự cung tự cấp, cái mà các anh gọi là an toàn, cũng chỉ là một chuyện cười mà thôi!”