Tất nhiên, Trần Hữu Phúc cũng biết đây là âm mưu của chủ tịch Diệp, trừ phi tên khốn kia bị não tàn thì mới chạy đi đốt nhà máy của bọn họ, nhưng bây giờ lại là chứng cứ như núi, không còn gì để bàn cái. . . Thật sự là không thể tin nổi!
Rốt cuộc thì chủ tịch đã làm như thế nào?
Trần Hữu Phúc nhìn người thanh niên ngồi trước mặt, lại trở nên hoảng hốt, thất thần.
Từ trước đến nay, ông ta không hề biết chủ tịch nhà mình cũng lợi hại ở trên phương diện này, quả nhiên là thiên tài, chỉ số IQ cao, làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, không có kẽ hở.
Trần Hữu Phúc chỉ hít một tiếng, trong mắt nhiều hơn vài phần e ngại.
Ông ta không đồng tình với tên khốn họ Kim kia chút nào, nghe nói tên này cũng chẳng phải người tốt lành gì, phán mười năm cũng là trừng phạt đúng tội.
“Vụ án này, bọn họ không thể lật được! Chắc là chẳng mấy chốc Sam Sung sẽ trở mặt với chúng ta thôi, nhưng cũng không ảnh hưởng gì lớn.”
Diệp Mặc ngồi ngay ngắn, nhấp một ngụm trà trong tay, thản nhiên nói: “Nhiều nhất là hai ba tháng nữa, chúng ta có thể có dây chuyền sản xuất đầy đủ, đơn hàng hải ngoại ít một chút cũng không sao, không ảnh hưởng gì, nhu cầu chip ở trong nước vẫn rất lớn, có thể thỏa mãn chúng ta.”
Sau khi nghe xong, Trần Hữu Phúc gật đầu một cái.
Vốn dĩ thị trường nước ngoài của Đông Đằng cũng không lớn, giảm một chút cũng không có vấn đề gì, thị trường trong nước khá lớn, mấy sản nghiệp như pin và chip đã đủ để bọn họ sống thoải mái rồi.
Chờ đến khi bọn họ có dây chuyền sản xuất đầy đủ, bên ngoài muốn chế tài cũng không thể chế tài, đến khi đó có thể nhẹ nhàng phá cục rồi.
Trần Hữu Phúc không có chút nghi ngờ nào với chuyện này, cái gì mà Sam Sung, cái gì mà Taipower, sau khi nhìn thấy những kỹ thuật kia của chủ tịch, ông ta đã xem thường bọn họ từ lâu rồi.
Trần Hữu Phúc cười nói: “Không bao lâu nữa, pin của chúng ta sẽ được đưa vào sản xuất, đơn hàng nhiều đến mức không dám nhận, chip thì càng không cần phải nói.”
Hàng năm, Hoa quốc đều phải nhập khẩu chip từ bên ngoài, số tiền lên đến ngàn tỷ, Đông Đằng của bọn họ có thể ăn được cái thị trường này.
Diệp Mặc mỉm cười: “Tôi còn chuẩn bị một món quà nhỏ cho Sam Sung, đủ để bọn họ đau đầu một thời gian.”
Món quà này chỉ là thuận tay mà thôi, đơn giản chỉ là làm đối thủ buồn nôn thôi.
Dù sao bọn họ cũng là tài phiệt số một cả nước, một chút bê bối không thể đả thương được.
“Đi, đi một vòng đi!’
Diệp Mặc uống trà xong thì đứng lên, đi đến một số công ty và nhà máy quan trọng ở dưới cờ Đông Đằng để thị sát một phen, nhất là những nhà máy đang thăng cấp sửa đổi kia.
Mấy ngày tiếp theo, hắn đều ở Thiên Hải để bận rộn chuyện của Đông Đằng, còn đi nhà cậu hai để gặp ông bà ngoại, sau đó còn đi qua nhà họ Thang một chuyến.
Khi nói chuyện trời đất với mẹ Thang, lại nghe nói đến chuyện của nhà họ Ninh kia.
Nhà họ Ninh đã rơi đài từ lâu rồi, từ khi công ty của bọn họ sụp đổ, nhà họ Ninh cũng biến mất khỏi xã hội thượng lưu của Thiên Hải, mẹ Thang cũng nghe nói từ chỗ của người khác.
Nhà họ Ninh này cũng coi như có chút danh tiếng ở trong xã hội thượng lưu của Thiên Hải, nên tất nhiên cũng có người chú ý đến bọn họ. Nhưng cũng không phải danh tiếng tốt lành gì, bởi vì rất nhiều người đều biết nhà họ Ninh suy sụp như thế nào, là vì đắc tội với thủ phủ của cả nước bây giờ!
Chuyện của nhà họ Ninh cũng trở thành đề tài bàn tán của xã hội thượng lưu, mỗi khi nhắc đến thì đều mỉa mai và châm chọc một phen.
“Nhà họ Ninh này, nghe nói là không còn bao nhiêu tiền, trước kia còn có chút gia sản, nhưng không biết là đi đâu hết rồi, bây giờ không có tiền, cuộc sống cũng không khá được.”
“Nghe nói, bà vợ của ông chủ Ninh suốt ngày đòi sống đòi chết, còn muốn ly hôn, chia tài sản, con trai con gái cũng không hiếu thảo, ông chủ Ninh đáng thương, chỉ có thể thuê bảo mẫu chăm sóc mình.”
“Sức khỏe của ông ta không tốt lắm! Đúng là không chết được, nhưng nghe nói đi lại không tiện, phải chống gậy, hoàn toàn không thể hưởng phúc gì!”
“Hình như con trai của ông ta đang lập nghiệp, nghe nói là cầm ít tiền để mở công ty mới, nhưng hình như kinh doanh không tốt lắm, mà con gái của ông ta thì tôi không rõ lắm. . .”
“Vài hôm trước tôi còn nghe nói, vợ của ông ta phải mang châu báu trong nhà ra bán, làm trò cười cho người khác.”
Khi mẹ Thang nói đến nhà họ Ninh, thì cũng có vài phần giễu cợt.
Bà là người hiểu rõ tình hình của nhà họ Ninh này, bọn họ sụp đổ cũng là do bà an bài.
Ông chủ Ninh này, rõ ràng là có bài tốt, kết quả lại đánh quá ngu. Nếu như nhận đứa con gái tư sinh đó từ trước, không làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, thì bây giờ đã là thông gia của thủ phủ rồi.
Cũng không luân lạc đến mức như này!
Diệp Mặc nghe xong chỉ mỉm cười.
Mặc dù ân oán với nhà họ Ninh đã kết thúc, nhưng hắn vẫn thấy vui vẻ khi nghe nói cuộc sống của bọn họ không tốt, kết cục của bọn họ, chính là báo ứng mà thôi.
Diệp Mặc ở Thiên Hải năm ngày, xử lý xong chuyện của Đông Đằng, thì hắn mới quay trở về thành phố H.