Sáng sớm, chưa đến sáu giờ.
Người ngọc đang ngủ say trên giường bỗng nhiên tỉnh giấc, ánh mắt vô cùng tỉnh táo, thần thái sáng lạn, không có chút buồn ngủ nào.
Trong căn phòng mờ tối, đôi mắt đẹp của nàng trong suốt, rực rỡ và chói mắt như lưu ly.
“Lại không ngủ được!”
Nàng thì thào một tiếng, kinh ngạc nhìn lên trần nhà.
Kể từ khi tiêm loại thuốc kia, nàng cảm thấy cơ thể mình đã hoàn toàn thay đổi, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng, sức mạnh cũng tăng nhiều, thị lực, khứu giác, phản ứng. . .tất cả đều tăng lên rất nhiều, còn da dẻ thì càng trắng hơn, càng trơn hơn.
Dường như cả dáng người cũng có biến hóa, thân thể càng cân xứng và hoàn mỹ hơn, một chút tì vết nhỏ lúc trước, như là nốt ruồi hoặc là vết sẹo rất nhỏ cũng đã biến mất.
“Ừm! Đúng là to hơn một chút!”
Nàng hơi cúi đầu xuống, nhìn qua khe hở của áo ngủ Hello Kitty, liếc qua liếc lại vài cái, lại xác nhận quy mô của mình lần nữa, đúng là không sai, so với trước kia thì to hơn một chút, nhưng mà cũng không nhiều.
Dù sao. . .quy mô lúc trước đã rất kinh người rồi, tỷ lệ này là đẹp nhất, hơn nữa thì sẽ hơi khó coi.
Mặc dù nàng đang nằm, nhưng vẫn lộ ra đường cong hoàn mỹ.
“Vẫn tốt!”
Nàng lại đưa một ngón tay ngọc ra, nhẹ nhàng chọc vào cái rồi nhỏ giọng thầm thì, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt lệ và quyến rũ động lòng người đã hơi đỏ lên, nếu như tỷ lệ mất cân bằng thì sẽ hơi khó coi.
“Ai nha nha!”
Tiếp đó, nàng nghĩ đến cái gì đó, gương mặt lại đỏ hơn vài phần, trong cặp mắt vũ mị kia tràn ra một tia xấu hổ.
Nàng nghĩ đến ngày đó, ở trong nhà anh ấy, khoảnh khắc kia. . .
Hôm đó, chỉ thiếu một chút nữa. . .
Nàng thường xuyên nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, rồi lại xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
Trước đó, nàng từng có rất nhiều ảo tưởng, tất cả đều hơi hoang đường, thậm chí là quái đản, cái gì mà Ultraman và quái thú, cái gì mà y tá và bác sĩ, cái gì mà tiếp viên hàng không. . . rất nhiều thứ kỳ quái.
Thế nhưng lần đó thì hoàn toàn khác biệt, nhưng cảm giác đó lại càng tuyệt vời hơn.
“Anh ấy. . . !”
Nàng nhìn chằm chằm lên trần nhà rồi tự lẩm bẩm vài câu gì đó.
“Chắc là . . . anh ấy vẫn còn đang ngủ!”
Nàng lại ảo tưởng một lúc, sau đó vỗ vỗ gương mặt trắng noãn của mình, để cho mình tỉnh táo lại một chút, vừa mới sáng sớm mà đã nghĩ mấy thứ này làm gì! Phải đàng hoàng một chút!
Nàng quay người lấy điện thoại di động, liếc mắt nhìn thời gian, rồi lại quét qua các tin nhắn trong nhóm chat Wechat, sau đó lại ấn vào Wechat của anh ấy để xem một lượt.
Thời gian gần đây, anh ấy đều ở Thiên Hải, mỗi ngày đều đăng ảnh thị sát nhà máy, có vẻ như đang làm việc rất chăm chỉ.
“Mình cũng phải nghiêm túc, cố gắng một chút!”
Nàng nắm đôi bàn tay trắng như phấn, tự cổ vũ bản thân mình.
Từ khi có nhiều tiền như vậy, thỉnh thoảng nàng lại có chút tham vọng, muốn đầu tư làm chút kinh doanh, hoặc là mở tiệm gì đó để làm một phen sự nghiệp, trở thành nữ cường nhân vừa mạnh mẽ vừa xinh đẹp, nhưng loại ý nghĩ này chỉ kéo dài được một lúc, sau đó liền tan thành mây khói.
Đã có nhiều tiền như vậy, còn có người nuôi rồi, mình cố gắng làm gì!
Có ý nghĩa gì?
Nằm ngửa không tốt sao?
Bây giờ nàng đã có vài trăm triệu, coi như ngày nào cũng quét vài trăm ngàn cho anh ấy, thì cũng phải quét vài năm mới hết, huống hồ đấy là còn chưa nói đến tiền lương của nàng bây giờ, lương của nàng cũng rất cao, căn bản là tiêu không hết. Vừa nghĩ đến chuyện nhiều tiền xài không hết, thì nàng lại không còn động lực làm ăn kinh doanh kiếm tiền gì nữa.
Làm nữ cường nhân quá mệt mỏi, vẫn là làm phú bà lười biếng và xinh đẹp đi!
Ninh Vũ Đình nằm trên giường chơi điện thoại di động hơn một tiếng thì mới không tình nguyện mà rời giường, mặc dù bây giờ nàng rất nhiều năng lượng, nhưng nàng vẫn không muốn rời khỏi ổ chăn của mình.
Cởi cái quần ngủ bằng bông vừa dày vừa nặng ra, để lộ một đôi chân thon dài trơn bóng hoàn mỹ, chói mắt như ngà voi, một tầng viền ren màu đen mỏng manh, trói chặt bờ mông tròn trịa và đầy đặn, to lớn mê người.
Cánh tay ngọc giao nhau, nắm lấy góc áo ngủ Hello Kitty rồi lên trên, hiện ra một phong cảnh mê người, cũng những gợn sóng mãnh liệt kia, chính là phong cảnh đẹp nhất trên đời.
Cộc cộc!
Chân ngọc rơi xuống đất, nàng vuốt những sợi tóc phủ trên vai, rồi đi vào nhà tắm, rửa mặt một cái rồi lao vào tắm rửa.
“Nha!”
Sau khi ra ngoài, nàng lau người rồi ngồi xuống bên giường, cầm điện thoại lên xem, có tin nhắn của anh ấy.
“Hôm nay sẽ trở về à. . . kiểm tra sức khỏe? Kiểm tra sức khỏe cái gì?”
Ninh Vũ Đình mở Wechat ra xem một chút, đầu tiên là hơi kinh ngạc và vui vẻ, tiếp đó là sững sờ, đôi môi đỏ nở nang hơi há ra, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ ngượng ngùng.
Kiểm tra sức khỏe. . . là loại kiểm tra sức khỏe kia sao?
Kiểm tra từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không bỏ sót chỗ nào. . . là loại kiểm tra sức khỏe này đúng không?
Ai nha! Thật là xấu hổ!
Nàng che mặt, chỉ cảm thấy gương mặt đã hơi nóng lên.