Live stream tiếp tục, độ hot càng ngày càng cao, nhân số trong phòng đã lên đến 1 triệu người.
Trong khung bình luận, mọi người bắt đầu thi nhau chọn bài hát.
Diệp Mặc Live stream mãi đến 8 giờ tối mới thôi.
Sau khi tắm rửa cho hai đứa nhỏ, chơi với chúng một lát, thì Diệp Mặc nhận được video call của Tô Ngọc Tình.
“Em không ngờ anh hát cũng hay như vậy đấy.”
Câu đầu tiên của Tô Ngọc Tình chính là tán thưởng.
“Cũng tạm được, vẫn kém em nhiều!” Diệp Mặc cười nói: “À đúng rồi, hôm nay hai đứa bé đã biết gọi cha rồi đấy, anh đang dạy chúng gọi mẹ… Chắc khi em trở về, là chúng biết gọi mẹ rồi.”
“Thật á?” Tô Ngọc Tình hết sức vui vẻ: “Vậy thì quá tốt.”
“Ừm đúng thế! Hôm nay anh dạy hai đứa bé rất lâu, cả hai đứa đều biết rồi.” Diệp Mặc ôm hai đứa bé lên, rồi bảo chúng gọi một tiếng.
“Hi hi! Thật dễ nghe!” Tô Ngọc Tình cười xinh đẹp.
Tuy rằng hai đứa bé gọi vẫn chưa chuẩn lắm, nhưng âm thanh ngây ngô của chúng rất đáng yêu, khiến cho người ta tan chảy.
“Ai biết gọi cha rồi?”
Dương Mạn Ny đi đến hỏi với giọng kinh ngạc.
Dương Mạn Ny vừa tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng manh, để lộ ra bờ vai trắng như tuyết và một mảnh đẫy đà ở trước ngực, trên da thịt trơn bóng vẫn còn sót lại những giọt nước.
“Anh dạy hai đứa nhỏ gọi dì Dương đi! Khi tôi đi qua thì tôi muốn nghe chúng gọi dì Dương.” Dương Mạn Ny cười nói.
“Việc này có lẽ hơi khó.” Diệp Mặc bật cười.
“Ngày nào anh cũng dạy, thì chắc chắn hai đứa nhỏ sẽ học được.”
Dương Mạn Ny nói xong thì quay người đi ra khỏi màn hình, sau đó cởi khăn tắm xuống, tìm một bộ đồ ngủ mặc vào.
Dương Mạn Ny đắp một cái mặt nạ lên rồi quay lại.
“Lúc hai đứa nhỏ ra đời, tôi chính là người thứ hai ôm chúng, bây giờ hai đứa bé biết nói, thì đương nhiên tôi phải xếp thứ ba rồi.” Dương Mạn Ny ngồi xuống, nói với vẻ đương nhiên.
“Tôi sẽ cố gắng.” Diệp Mặc cười nói.
Diệp Mặc đã nghe Tô Ngọc Tình nói qua, khi nàng sinh con thì chỉ có mỗi Dương Mạn Ny ở bên cạnh.
“Thế thì còn tạm được.”
Dương Mạn Ny bĩu môi một cái, rồi cười thỏa mãn.
Trò chuyện tầm nửa tiếng, hai đứa nhỏ có vẻ buồn ngủ, nên Tô Ngọc Tình mới cúp điện thoại.
Diệp Mặc ôm hai đứa bé về giường, dỗ dành một chút, hai đứa bé liền ngủ say sưa.
Diệp Mặc đi qua phòng bên cạnh, rồi mở tài khoản đầu tư cổ phiếu ra.
Sau khi tan chợ thì Diệp Mặc mới thiếp đi một lúc.
Khi tỉnh dạy thì dọn dẹp một chút, rồi bắt đầu công việc.
……
Bảy giờ sáng.
Quan Tuyết bị đồng hồ báo thức gọi dậy.
Nàng lăn lộn vài vòng trên chiếc giường mềm mại, khuôn mặt vẫn hiện lên vẻ mệt mỏi.
“Hình như tối qua mình nằm mơ thì phải, nhưng mơ thấy gì nhỉ?”
Quan Tuyết hơi mơ mơ màng màng.
Nàng chỉ nhớ rõ, tối qua mình có một giấc mơ, nhưng lại không nhớ được mình đã mơ cái gì, nhưng dường như giấc mơ này cũng không tốt lắm thì phải.
“À đúng rồi! Mình mơ thấy trẻ con! Mơ thấy mình sinh ra rất nhiều trẻ con, đầy cả một phòng…”
Quan Tuyết cố gắng nhớ lại, cuối cùng thì cũng nhớ ra.
Vừa nhớ cảnh tượng ở trong giấc mơ này, thì nàng liền cảm thấy tê dại cả da đầu, cả một phòng toàn trẻ con đồng thời khóc rống lên, quả thật là ác mộng!
“Đều tại tên khốn kiếp kia bắt mình phải trông trẻ con, cho nên mình mới mơ giấc mơ như vậy.”
Quan Tuyết tức giận ngồi bật dậy.
Rất lâu rồi nàng chưa mơ thấy ác mộng, cũng chưa từng mơ thấy trẻ con, tất cả đều là do tên kia làm hại.
“Cái bụng này của mình sinh được nhiều như thế cơ à?”
Nàng cúi đầu nhìn về phía cái bụng của mình.
Quan Tuyết đã hơn 30 tuổi nhưng dáng người vẫn còn rất tốt, cái bụng bằng phẳng, da thịt chặt chẽ tinh tế giống như thiếu nữ vậy. Nếu như sinh con, thì chắc chắn sẽ không được như vậy nữa, nàng đã nhìn thấy rất nhiều người mẹ, đều có sẹo ở trên bụng do mang thai, nhìn trông rất đáng sợ.
Coi như không có sẹo thì da thịt cũng sẽ lỏng lỏng lẻo lẻo, nhão hết cả ra.
“Sinh con làm gì chứ! Mình sống một mình cũng rất tốt rồi!”
Quan Tuyết hừ một tiếng, rồi xoay người xuống giường.
Nàng đi vào tắm rửa, sau đó trang điểm.
Một lát sau, nàng đi ra ngoài, một bộ quần áo văn phòng, đường cong bay bổng, gương mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng nhưng tinh xảo.
“Chị Quan! Chào buổi sáng.”
Quan Tuyết lái xe đến công ty, khi đi thang máy thì đúng lúc gặp được Tiểu Hồng.
“Chị Quan, chị thật xinh đẹp.”
Tiểu Tình nhiệt tình nịnh nọt.
“Bớt nịnh hót đi.” Quan Tuyết trợn trắng mắt.
Lần trước, cũng vì cái miệng rộng này của Tiểu Hồng, đã đem chuyện bọn nhỏ ở trong văn phòng của mình truyền ra, sau đó, đã dẫn đến việc mọi người hiểu lầm.
“Nịn hót cái gì chứ, từ xưa đến nay em chỉ nói thật thôi mà! Tuy rằng chị Quan nhiều tuổi hơn em một chút, nhưng dáng người lại tốt hơn em nhiều, ngực nở mông cong, rất là quyến rũ.” Tiểu Hồng cười nói: “Trong công ty chúng ta, làm gì có ai có thể so sánh mị lực với chị Quan chứ.”
“Em bớt lắm mồm đi.”
Khóe miệng Quan Tuyết nhếch lên, rồi trách mắng.