Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1741 - Chương 1742. Còn Thiếu Một Người

Chương 1742. Còn thiếu một người
Chương 1742. Còn thiếu một người

Người kia cầm giấy chứng nhận của Đan Phương Ninh xem một chút, cười nói: “Đan tiểu thư, cô ngồi chờ một chút.”

“Được!”

Đan Phương Ninh mỉm cười, gật đầu một cái.

Nàng nhìn hai bên một chút, thấy có chỗ trống thì đi qua ngồi xuống, nhưng mới ngồi một lát thì lại không nhịn được mà đứng lên, đi đến bên cạnh một người đàn ông, mỉm cười đưa tay ra, hào phóng nói: “Xin chào, tôi là Đan Phương Ninh! Mọi người đều là đồng nghiệp, làm quen một chút, sao này dễ hợp tác hơn!”

Nụ cười của nàng nhiệt tình mà cởi mở, vừa nhìn đã biết là tính cách hoạt bát và hướng ngoại.

“Cao Hoan!”

Người này ngước mắt lên nhìn thì ngơ ngác một chút, rồi lại đưa tay ra để bắt tay với nàng.

Cô gái trước mặt này không lớn lắm, ánh mắt rất trong veo và ngây thơ, nhìn qua chỉ tầm 19 20 tuổi, dung mạo rất đẹp, rất là đôi mắt ngập nước và có chút vũ mị, nụ cười rất có sức cuốn hút.

Còn trẻ như vậy mà đã có thể gia nhập Hoa Thiên, còn trở thành tinh nhuệ ở đây, nhất định là tập võ từ nhỏ!

Có thể thông qua kiểm tra, trở thành tinh nhuệ, một loại là rất có thiên phú, tập võ từ nhỏ, luyện được một thân bản lĩnh, còn một loại khác chính là lính đặc chủng xuất ngũ, mà còn phải là lính đỉnh cao nhất.

“Xin chào. . .”

Bắt chuyện qua thì coi như là quen biết, Đan Phương Ninh lại đi về phía người tiếp theo, bắt chuyện với từng người một.

“Nguyên Bân!”

Cuối cùng là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, dáng người cao to, tướng mạo chính trực và cương nghị, người này đưa tay bắt tay với nàng, mỉm cười nói: “Nhà Đan gia đúng không! Không tệ!”

“Anh biết Đan gia chúng tôi? Nguyên? Đúng rồi, Nguyên gia đúng không!” Đan Phương Ninh hơi giật mình, sau đó lại bừng tỉnh.

Hiện giờ, có rất ít người tập võ, nhưng vẫn còn một ít lưu phái và gia tộc, Đan gia bọn họ và Nguyên gia này đã từng có chút danh tiếng.

Nguyên Bân cười gật đầu.

“Vậy tôi gọi anh là Nguyên đại ca, à đúng rồi, hình như lần này là do Nguyên đại ca anh dẫn đội đúng không! Xin chiếu cố nhiều hơn!” Đan Phương Ninh rất tự nhiên, thuận miệng gọi đại ca luôn.

Nguyên Bân hơi sững sờ, sau đó lại mỉm cười.

Đan Phương Ninh ngồi xuống một bên, tùy tiện hỏi: “Nguyên đại ca, nhiệm vụ này có phiền phức gì không? Tôi nghe nói bên kia không có manh mối gì, bây giờ còn chưa có manh mối thì căn bản là không tìm thấy người.”

“Sẽ có chút phiền phức!”

Nguyên Bân cau mày, rồi chậm rãi gật đầu.

Nơi khởi nguồn là nước Áo ở châu Âu, ngay cả người nơi đó cũng không tìm thấy được, bọn họ đi qua cũng rất khó tìm thấy trong thời gian ngắn, nhưng nếu như đã nhận nhiệm vụ, thì mặc kệ thế nào cũng phải đi.

Nguyên Bân trầm giọng nói: “Có thể. . . sẽ phải điều tra một thời gian.”

Đan Phương Ninh nắm đôi bàn tay trắng như phấn, hung dữ nói: “Chờ điều ra ra được, nhất định phải cho bọn họ một bài học, dám chọc vào Hoa Thiên chúng ta thì phải trả giá thật lớn!”

Tiếp đó, nàng lại nhỏ giọng hỏi: “Đúng rồi, Nguyên đại ca, người phụ nữ kia. . . chính là họ Đường kia, anh có biết không? Có quen không?”

“Họ Đường?”

Nguyên Bân khẽ giật mình, rồi lại a một tiếng.

Tất nhiên là anh ta biết người này, lần trước còn chấn động cả võ lâm cơ mà. Ngay năm ngoái thôi, bởi vì chuyện của món bảo vật kia, cho nên đã đánh một đám tông sư trong nước, liền danh chấn giang hồ.

Anh ta lắc đầu nói: “Không quen, cũng chưa từng thấy mật, cô ấy là cận vệ của ông chủ, lại phụ trách an ninh của sinh vật Thần Châu, bình thường sẽ không xuất hiện ở công ty.”

Thật ra thì anh ta cũng rất tò mò, cũng muốn gặp cô gái được xưng là truyền kỳ kia, nhưng tiếc là vẫn không có cơ hội.

“Ra là vậy!” Đan Phương Ninh lập tức thất vọng: “Nguyên đại ca, vậy. . . vậy cô ta có lợi hại như vậy thật không?”

“Đương nhiên!” Nguyên Bân gật đầu ngay.

Đánh bại một đám tông sư như vậy, đơn giản chính là vô địch! Mạnh đến mức đáng sợ! Anh ta cũng không thể tưởng tượng nổi, vì sao một phụ nữ lại có thể mạnh đến mức đó!

Đan Phương Ninh cắn bờ môi phần hồng một cái, do dự nói: “Nguyên đại ca, vậy. . . vậy anh cảm thấy tôi có cơ hội vượt qua cô ta hay không?”

“Chuyện này. . .” Nguyên Bân ngây ra một lúc, há mồm nhưng lại nuốt lời nói vào bụng, sau đó miễn cưỡng gạt ra một nụ cười động viên: “Chỉ cần cô cố gắng, thì vẫn có một cơ hội nhỏ nhoi.”

Đan Phương Ninh hé miệng cười nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy! Sớm muộn gì cũng có ngày tôi có thể đánh bại cô ta!”

Nguyên Bân nhìn Đan Phương Ninh một cái, rồi cảm khái một câu: “Tuổi trẻ thật tốt!”

Trò chuyện thêm một lúc, lại có vài người đến.

Nguyên Bân đếm một chút, lẩm bẩm nói: “Chín người, còn thiếu một người!”

“Còn thiếu ai?” Đan Phương Ninh tò mò hỏi: “Không phải bảo chỉ có chín người chúng ta thôi sao?”

Nguyên Bân nói: “Còn có một người, nhưng tôi không biết tên, người này là người của ông chủ.”

“Ông chủ? Là sếp Ngô à?”

“Không phải! Là vị chủ tịch của chúng ta!”

Đan Phương Ninh trợn tròn mắt lên, sau đó lập tức duyên dáng kêu lên: “Diệp thủ phú á? Anh ấy cũng biết chuyện này à? Anh ấy có hay đến công ty không? Khi nào có thể gặp được?”

Hết chương 1742.
Bình Luận (0)
Comment