Nguyên Bân chỉ mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn này của Đan Phương Ninh, anh ta cũng không cảm thấy bất ngờ.
Tất cả cô gái nghe thấy tên của vị kia thì cũng sẽ có thái độ như vậy, vị kia vừa có tiền lại vừa đẹp trai, còn đa tài đa nghệ, tất nhiên là rất được phụ nữ hoan nghênh rồi.
Nguyên Bân lắc đầu nói: “Chủ tịch rất ít khi đến đây, tình cờ một đến một hai lần, cho nên không có cơ hội gặp mặt đâu. Trừ phi. . . trừ phi cô được chủ tịch chọn làm vệ sĩ riêng, nhưng cơ hội này cũng rất hiếm!”
Đan Phương Ninh nhất thời xì hơi, môi đỏ cong lên, thở dài một tiếng.
Cũng đúng nha, người ta có thân phận gì chứ, không phải muốn gặp là gặp được.
Nàng lại thở dài, rồi tự lẩm bẩm: ‘Nếu như có cơ hội thì tốt rồi.”
Mấy phút sau, có người đi vào trong, nàng ngước mắt lên nhìn một cái rồi không để ý lắm, đây chỉ là một người thanh niên có tướng mạo bình thường, nhìn tuổi tác cũng chỉ mới 23 24 tuổi.
“Trần Mộc!”
Người thanh niên kia đứng vững, sau đó báo tên và đưa giấy tờ chứng minh cho người nghênh đón mình.
Người nhận giấy vội vàng khách khí nói: “Anh đến rồi à, mau mau ngồi đi, chờ một lát là có thể xuất phát!”
Nghe nói vị này là người chủ chủ tịch Diệp, tự nhiên phải khách khí một chút.
Thanh niên gật đầu, rồi không nói gì mà di qua ngồi một bên, sau đó không nhúc nhích.
“Giống như khúc gỗ!” Đan Phương Ninh híp mắt đánh giá người thanh niên kia một lát, rồi lắc lắc đầu. Nàng không quá chào đón loại đàn ông như khúc gỗ này, nói cũng không biết nói một hai câu, cực kỳ vô vị.
Mặc dù người này là người của Diệp thủ phủ, nhưng mà, cũng không phải là Diệp thủ phủ, mà chỉ là một người đi cửa sau mà thôi, có bản lĩnh hay không thì vẫn chưa biết được.
Nhìn thân thể thì không giống với người luyện võ, lại không có bao nhiêu sức lực, không hiểu vì sao lại sắp xếp vào trong đội này?
Có thể là người này đến để giám sát đám người bọn họ nha!
Đan Phương Ninh vẫn đi qua, lên tiếng chào hỏi: “Xin chào, tôi là Đan Phương Ninh! Anh tên gì? Trần Mộc! Là mộc trong đầu gỗ sao?”
Dù sao thì bọn họ đều là đồng sự, đều phải hợp tác với nhau trong một đoạn thời gian tiếp theo.
Thanh niên chỉ nhìn nàng một cái, rồi không lên tiếng, cũng không thèm đưa tay ra.
Nàng ngẩn người tại chỗ, tay cũng cứng đờ giữa không trung, trong lúc nhất thời lại không biết làm thế nào, lại càng khó tin hơn là tên này lại không thèm nhìn nàng?
Thật là cuồng nha!
Nàng cau mày, cảm thấy hơi tức giận, nhưng lại không tiện phát tác, chỉ có thể lúng túng mà thu tay về, khi quay người qua chỗ khác thì đã tức giận đến trợn mắt.
Tức chết người mà!
Tại sao lại có người không biết lễ phép như vậy chứ!
Mấy người còn lấy thấy thế thì cũng hơi giật mình, sắc mặt hiện lên vẻ cổ quái.
Cô nhóc họ Đan này, là một đại mỹ nữ vừa trẻ tuổi lại vừa xinh đẹp gợi cảm, tại sao lại có một người đàn ông không muốn bắt tay với nàng chứ, lại còn lạnh nhạt với nàng như vậy, cái này không bình thường.
“Đầu gỗ! Thật sự là đầu gỗ mà!”
Đan Phương Ninh đi qua một bên, vừa cắn môi đỏ vừa ngồi xuống, rồi hung hăng trừng mắt về phía bên kia.
Nhưng một lát sau, nàng đã không thèm để ý, cũng lười để ý đến tên kỳ lạ này!
Đoàn người chờ thêm một lát rồi xuất phát, sau khi cầm hộ chiếu, chạy đến sân bay là mười giờ hơn. Hành trình tương đối dài, cần 10 tiếng đồng hồ, Đan Phương Ninh liền ngủ một giấc ở trên máy bay.
Chờ đến khi tỉnh lại thì đã sắp đến nơi, mấy người Nguyên đại ca thì đang nói chuyện về phương hướng điều tra, còn khúc gỗ kia thì vẫn ngồi một bên, giống như không thích sống chung.
“Tên này thật là. . .”
Nàng bĩu môi một cái, lại thấy bất mãn hơn.
Nhìn qua đã thấy là không có bản lĩnh gì, còn không thích sống chung, cũng không hăng hái, rốt cuộc thì tên này đến đây làm gì!
“Nguyên đại ca!”
Nàng đứng dậy, đi qua gia nhập vào cuộc thảo luận.
“Nguyên đại ca, anh. . . anh mặc kệ tên kia như thế à?”
Thảo luận xong, máy bay sắp hạ cánh, nàng liền tiến đến bên cạnh Nguyên Bân rồi nhỏ giọng hỏi, ngón tay còn chỉ chỉ về phía khúc gỗ kia.
Nguyên Bân khẽ giật mình rồi lại cười khổ.
Mình quản như thế nào?
Người ta chính là người của chủ tịch, mình quản được sao, chỉ cần không gây thêm phiền phức thì muốn làm gì thì làm.
Anh nhỏ giọng trả lời: “Đó là người của sếp lớn, ai quản được chứ!”
“Vậy. . . vậy được rồi!”
Đan Phương Ninh cũng thấy hơi bất đắc dĩ, cũng đành thôi.
Đến khi máy bay dừng lại, đoàn người đều đứng dậy, mà đầu gỗ kia vẫn cứ ngồi im tại chỗ, nàng còn tưởng tên này ngủ gật, cho nên đi qua đẩy đẩy hai cái.
“Đầu gỗ, đi thôi!”
Đến khi nàng quay người thì thanh niên kia đột nhiên mở mắt ra, chớp chớp mắt vài cái, trong mắt đột nhiên có thêm vài phần thần thái, cả người cũng hoạt bát hơn.
“Đến rồi à!”
Thanh niên thì thào một tiếng, rồi đứng lên nhìn hai bên một chút, hình như cái túi này là của mình, thanh niên liền cầm lên rồi đi xuống máy bay.