“Chúng ta đến khách sạn trước đi! Sau đó tôi sẽ phân chia một số nhiệm vụ! Mọi người không buồn ngủ đúng không? Bây giờ là. . . một giờ chiều, còn nửa ngày để điều tra, mọi người kiên trì một chút!” Nguyên Bân nhìn thời gian một chút rồi nghiêm mặt nói.
“Chuyện xảy ra đã sắp hai ngày, chúng ta phải tăng tốc độ. . . Chuyện này quan hệ đến danh dự của Hoa Thiên chúng ta.”
Tất cả mọi người đều gật đầu, không ai có ý kiến gì.
Nguyên Bân lại nhìn về phía Diệp Mặc, cười hỏi: “Người anh em, cậu thấy thế nào?”
Vị này là người của ông chủ, tất nhiên phải chiếu cố một chút.
Nếu như buồn ngủ hay mệt mỏi, thì cho vị này nghỉ ngơi trước cũng được, chín người bọn họ đi điều tra cũng đủ rồi.
Diệp Mặc trả lời: “Tôi không sao!”
“Vậy thì tốt!”
Nguyên Bân gật đầu, rồi dẫn mọi người đi ra sân bay, leo lên xe, đi đến một khách sạn ở trung tâm, rồi làm thủ tục vào ở.
Diệp Mặc cầm thẻ phòng rồi đi lên phòng của mình, hắn ném túi qua một bên, rồi đi đến bên cửa sổ, nhìn xem phong cảnh ở bên ngoài.
Nơi này là thành phố âm nhạc của thế giới, khắp nơi đều tràn đầy hơi thở nghệ thuật, liếc mắt nhìn qua là thấy vô số kiến trúc cổ điển.
Chuyến này tương đương với đi du lịch, cũng khá thú vị.
Sau này có thể đi dạo chơi nhiều một chút, ngắm nhìn phong cảnh ở các nơi.
“Đôi mắt này. . .”
Hắn chớp chớp mắt, cố gắng hết sức để nhìn về phía xa, càng nhìn lại càng thấy xa hơn, hơn nữa còn rất rõ ràng, tương đương với kính viễn vọng.
Đồng thời còn có mấy chức năng như chiếu xạ tia X, thấu thị. . .
“Không biết có thể nhìn xuyên qua vách tường không . . .”
Diệp Mặc chớp mắt vài cái, nhìn về phía một bên tường, dần dần, vách tường bắt đầu mơ hồ, rồi hiện ra hình ảnh bên phòng bên cạnh.
Gian phòng này cũng giống như phòng của hắn, trên giường có một cái rương màu đỏ, bên trong có vài món quần áo lung tung, có một bộ đồ lót màu đen, chất liệu là lụa mỏng, còn có viền ren, nhìn trông rất gợi cảm và sexy.
Nhà vệ sinh ở bên cạnh có tiếng xả nước, tiếp đó là tiếng bước chân, rồi một bóng người uyển chuyển xinh đẹp đi ra.
Nàng chỉ mặc một chiếc áo T shirt trắng, một đôi chân ngọc thon dài trắng đến chói mắt.
Ngón tay ngọc của nàng hướng về bên eo, cầm lấy góc của viền ren màu đen kia rồi kéo lên, trên gương mặt xinh đẹp rung động lòng người kia có vài phần lười biếng.
Tình cảnh này đẹp không sao tả xiết.
Ở trên người này, có sức sống và thanh xuân đặc hữu của thiếu nữ, lại có dáng người thành thục của phụ nữ, còn cả cặp mắt hoa đầu đa tình mà câu hồn kia nữa.
Nàng đi đến trước gương, quan sát thân thể của mình một chút, rồi lại kéo vạt áo T shirt lên, rồi nhẹ nhàng vuốt ve bờ eo thon gọn săn chắc kia.
Dường như nàng rất hài lòng, nên hé miệng cười một tiếng, sau đó quay người qua chỗ khác, để lộ bóng lưng yêu kiều, và bờ mông tròn trịa đang được viền ren trói chặt kia.
Nàng đi đến trước giường, tìm một bộ âu phục ở trong rương rồi mặc vào.
Diệp Mặc thu hồi ánh mắt, sắc mặt có hơi cổ quái.
Năng lực này vẫn rất tốt, còn có công dụng đặc biệt hơn so vơi Tuệ Nhãn của hắn.
Có điều. . . không thể dùng lung tung được.
“Lần này không phát động nhiệm vụ à!”
Hắn ngồi xuống, tạm thời rời khỏi phân thân, trở về bản thể của mình, lại cầm chén trà trên bàn làm việc lên, rồi nhấm một ngụm.
Hắn còn tưởng rằng lần này sẽ phát động nhiệm vụ, nhưng xem ra là không có hi vọng, bởi vì là phân thân, hay là. . . do sự kiện này không có độ khó?
Diệp Mặc suy nghĩ một chút, lại quay về phân thân, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Đúng lúc nhìn thấy thiếu nữ ở phòng bên cạnh mở cửa ra, nàng đã thay một bộ âu phục màu đen, khí chất trở nên hiên ngang nhanh nhẹn hơn, cũng tăng thêm vài phần thành thục.
Dáng người vẫn uyển chuyển và gợi cảm, đôi chân thon dài làm cho người ta phải sáng mắt, dáng người nàng lại cao gầy, có thể so với người mẫu.
Thiếu nữ nhìn thấy hắn thì trừng mắt một cái, sau đó không thèm để ý đến hắn.
Cộc cộc cộc!
Nàng dùng sức giẫm lên giày da rồi bước đi, cái đuôi ngựa đung đưa, làm cho người ta nhìn thấy chỉ muốn nắm một cái.
Diệp Mặc nhỏ giọng thầm thì: “Thật nhỏ mọn!”
Thiếu nữ ở đằng trước bỗng nhiên dừng bước lại, hiển nhiên là đã nghe thấy, đôi bàn tay trắng như phấn của nàng từ từ siết chặt lại, bộ ngực đầy đặn bắt đầu chập trùng kịch liệt.
Nàng nhỏ mọn?
Nói đùa cái gì?
Rõ ràng là tên này không để ý đến người khác, bây giờ còn trách nàng nhỏ mọn? Lẽ nào lại như vậy!
Nàng rất muốn quay người lại, rồi đấm cho tên này một đấm.
Thôi bỏ đi, quan tâm loại người này làm gì, không để ý đến hắn!
Nàng lại hít sâu, nghiến răng một cái, cuối cùng vẫn nhịn được, cất bước đi nhanh đến căn phòng ở phía trước, một đám đội viên đã tập trung ở trong phòng này, tất cả đang vây quanh trước giường, ở giữa chính là Nguyên Bân.