Nguyên Bân nghiêm mặt nói: “Đến đủ rồi, vậy thì bắt đầu thôi!”
“Tình huống lần này, chúng ta đã thảo luận qua trên máy bay rồi, kết luận cuối cùng là, có hai phương hướng để điều tra, một là ân oán cá nhân của những nhân viên đã mất tích này, hai là những kẻ thù của Hoa Thiên chúng ta.”
“Tình hình nơi này rất phức tạp, không giống như trong nước, có rất nhiều thế lực tội phạm khác nhau, chỉ tính riêng nơi này đã có vài thế lực rồi, trong đó có hai thế lực còn chú ý, một là anh em Carter, còn một là hội Hoa Hồng.”
“Cái trước là thế lực địa phương ở Áo, cái sau thì chắc hẳn mọi người đều nghe nói qua, nó là một trong mấy thế lực lớn nhất thế giới, tất cả đều không dễ chọc, cho nên, chúng ta phải cẩn thận một chút.”
“Hai thế lực này cũng từng có quan hệ với mấy nhiệm vụ cũ của Hoa Thiên, cho nên cũng phải điều tra, xem xem có phải là bọn họ trả thù chúng ta hay không. Xét thấy tình hình nơi đây tương đối nguy hiểm, lát nữa chúng ta sẽ đi lấy súng, phân bộ cũng phái một số người hợp tác với chúng ta.”
“Bây giờ, chúng ta chia làm hai tổ, tổng cộng 10 người, mỗi tổ năm người, cậu cậu. . . bốn người các cậu và tôi là một tổ, chúng ta đi điều tra anh em Carter trước.”
“Cô bé Đan và người anh em Trần. . . năm người các cậu là một tổ, đi thăm dò tình hình của các nhân viên mất tích.”
Nguyên Bân nhìn hai bên một chút rồi bắt đầu chia tổ, người bên tổ anh ta tương đối lợi hại hơn, nhưng nhiệm vụ cũng càng nguy hiểm hơn.
“Được rồi, còn ai muốn nói gì không? Người anh em, cậu thấy thế nào, có muốn bổ sung gì không?”
Diệp Mặc đưa tay lên, nói: “Tôi đi điều tra vị khách hàng kia!”
“Khách hàng?”
Nguyên Bân hơi giật mình, cảm thấy hơi bất ngờ.
Không phải đã điều tra rồi sao, không có vấn đề gì mà, người ta là thương nhân hợp pháp, cũng không có thù oán gì với Hoa Thiên bọn họ.
Trái lại còn là người bị hại, suýt nữa còn bị liên lụy.
Những người khác cũng lộ ra vẻ bất ngờ và khó hiểu.
Diệp Mặc nói: “Tôi cảm thấy vị khách hàng này hơi khả nghi, nói không chừng còn tìm thấy manh mối gì đó ở trên người vị này!”
“Chuyện này. . .”
Nguyên Bân do dự một chút, nghĩ đến cái gì đó thì vẫn gật đầu: “Được rồi, vậy cậu đi điều tra vị khách hàng này đi!”
Người anh em Trần này, không biết có lai lịch gì, cũng không biết có bản lĩnh gì không, nếu như sếp lớn đã phái đến, thì tất nhiên phải chiếu cố một chút, không thể xảy ra chuyện được.
Cho nên anh ta mới cố tình phái vị này đi điều tra tình hình của nhân viên mất tích, nhiệm vụ này an toàn hơn một chút.
Nhưng bây giờ, vị này lại nói muốn đi điều tra người khách hàng kia, đây chẳng phải là an toàn hơn sao, dù sao chín người bọn họ đi điều tra cũng là đủ rồi.
Đan Phương Ninh trừng mắt một cái, rồi châm chọc nói: “Đồ hèn nhát!”
Tên này nhất định là sợ chết, cho nên mới không dám đi điều tra với bọn họ, trái lại còn đi điều tra người khách hàng kia, đây không phải là trốn tránh sao!
Đồ hèn nhát, tham sống sợ chết!
Diệp Mặc nhìn nàng một cái, cũng không để ý.
“Được rồi, đi thôi!’
Nguyên Bân đứng dậy, vỗ tay một cái rồi bảo mọi người đi xuống dưới.
Đến cửa ra vào, lại gặp được vị Fred tiên sinh của phân bộ kia.
Nguyên Bân đi lên trò chuyện vài câu với Fred tiên sinh, sau đó quay người chỉ chỉ: “Làm phiền Fred tiên sinh đưa vị Trần tiên sinh này đi thăm người khách hàng kia.”
“Khách hàng?” Fred tiên sinh hơi giật mình, mặt mũi cũng tràn đầy kinh ngạc: “Còn muốn điều tra người này à? Chúng tôi đã điều tra rồi, không có vấn đề gì mà!”
Nguyên Bân nhỏ giọng giải thích: “Khụ khụ! Fred tiên sinh, vị này muốn điều tra thêm, vị Trần tiên sinh này là người của sếp lớn, đúng, chính là vị sếp lớn của tập đoàn Hoa Thiên chúng ta.”
“A! Được được được!” Fred tiên sinh lấy làm kinh hãi, rồi vội vàng đáp ứng.
Nếu như người của sếp lớn, vậy thì mặc kệ đi.
“Đồ hèn nhát, bọn tôi đi đây, chờ anh điều tra vị khách hàng kia xong, nói không chừng chúng tôi đã tìm thấy manh mối và điều tra xong chuyện này rồi, anh cứ đợi ở nhà đi nhé!”
Sau đó, hai tổ đến công ty lấy súng, trước khi đi thì Đan Phương Ninh còn lên tiếng khiêu khích vài câu, sau đó dương dương đắc ý mà rời đi.
“Cô bé này. . .!”
Diệp Mặc cũng không để trong lòng, chỉ là một cô bé mà thôi, tính tình thẳng thẳng hoát bạt, nhiệt tình vui cười giống như em gái hắn, cũng không có gì để người ta chán ghét.
“Trần tiên sinh, chúng ta đi thôi!”
“Được!”
Diệp Mặc mỉm cười, đi lên xe với Fred tiên sinh.
Fred tiên sinh kinh ngạc nói: “Trần tiên sinh, anh còn biết nói tiếng Đức à? Lại còn nói rất tốt nữa?”
Diệp Mặc ngồi xuống, cười nói: “Biết một chút thôi!”
“Không hổ là người của sếp lớn!” Fred tiên sinh tán thưởng một câu, rồi lại nói: “Trần tiên sinh, chúng tôi đã điều tra vị khách hàng này một lần, thế nhưng không có gì khả nghi cả? Vì sao còn phải điều tra thêm?”
Fred cảm thấy rất khó hiểu.
Diệp Mặc nhìn Fred tiên sinh, lạnh lùng nói: “Bởi vì các anh chưa tra xét kỹ!”
Sắc mặt Fred tiên sinh lập tức hơi cứng lại, tiếp đó lại đỏ lên, đây không phải là đánh mặt mình sao, chỉ trích mình làm việc không được sao!
Anh ta cảm thấy tức giận, nhưng lại không dám phát tác.
Một người ở ngoài đến thì biết cái gì! Được, muốn tra thì tra đi! Dù sao mình cũng muốn xem xem tên này có thể tra ra được cái gì!
Đến khi đó, tốn công vô ích thì đừng trách mình!
Fred tiên sinh âm thầm hầm hừ vài câu, chuẩn bị xem trò cười của tên này.
Sau đó, hai người đều im lặng, tầm nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước cửa một tòa biệt thự.