“Có chuyện gì thế?”
Ông---
Điện thoại di động ở trên bàn chấn động một cái.
Quan Tuyết cầm lên xem, thì thấy là tin nhắn của Chủ tịch Diệp.
Nàng khẽ cắn bờ môi đỏ, ánh mắt trở nên hơi phức tạp.
Lần thứ nhất gặp mặt, nàng chỉ liếc một chút thì đã kinh ngạc trước vẻ đẹp của anh ta, nhưng chỉ nghĩ đó là một người bình thường có vẻ ngoài đẹp trai mà thôi.
Lần thứ hai gặp mặt, nàng lại phát hiện anh ta rất giàu có, chỉ phất tay đã mua xuống toàn bộ công ty của nàng.
Mà bây giờ, nàng còn phát hiện ra một điều khiến nàng ngạc nhiên hơn, anh ta còn có tài hoa như yêu nghiệt nữa…
Người này, đến cùng là quái vật gì?
“Tiểu Hồng là fan của anh, cô ấy còn nói muốn ký kết với anh.” Quan Tuyết nghĩ một chút rồi trả lời.
“Ah!”
Diệp Mặc lập tức hiểu ra chuyện này.
Nhưng Diệp Mặc cũng không để ý, mà tiếp tục Live stream.
“Tên gọi là Vú Em Tân Thủ, còn làm rất nhiều thứ cho trẻ con nữa, thật sự không ngờ anh ta lại là một người cha tốt…” Quan Tuyết lại ấn vào tài khoản này, xem tất cả các video một lượt, rồi cười nói.
“Kỳ lạ, mẹ của bọn nhỏ sẽ là ai nhỉ?”
Bỗng nhiên, tâm thần của Quan Tuyết khẽ động.
Theo lý thuyết, hai đứa bé vẫn còn nhỏ như vậy, thì mẹ của chúng phải trông mới đúng, nhưng mà lần nào gặp thì cũng thấy Chủ tịch Diệp dẫn hai đứa bé theo.
“Anh ta giàu có như vậy, thì có lẽ mẹ của hai đứa bé cũng không phải là người bình thường…thôi bỏ đi, chuyện này cũng chẳng liên quan đến mình, chỉ cần anh ta đừng mang bọn nhỏ đến rồi bắt mình trông là được, mình thật sự không thích trẻ con.”
Một lát sau, Quan Tuyết lẩm bẩm một câu, rồi để điện thoại di động xuống, sau đó tiếp tục làm việc.
Diệp Mặc Live stream đến 8 giờ tối mới tắt đi.
Sau đó thì chơi với bọn nhỏ , dạy hai đứa bé gọi cha, mẹ, còn cả dì nữa.
Tầm 10 giờ, thì Tô Ngọc Tình gọi điện thoại đến.
Coi như Tô Ngọc Tình bận rộn và mệt mỏi đến đâu, thì ngày nào nàng cũng gọi một cuộc điện thoại để nhìn hai đứa bé.
Nửa đêm, Diệp Mặc lại xào và đầu tư cổ phiếu, sau đó làm thủ công, một đêm rất nhanh đã trôi qua.
Chiều ngày hôm sau, Diệp Mặc nhận được điện thoại của Lý Lệ Quyên, cô ta nói việc buôn bán của nhà hàng quá bốc lửa, giữa trưa đã tràn ngập khách, hơn nữa còn có rất nhiều điện thoại đặt bàn, lịch đã phải xếp đến tận cuối tuần sau luôn rồi.
“Hot như thế cơ à?” Diệp Mặc kinh ngạc hỏi.
Chỉ một cái Hắc Trân Châu ba sao cũng không khiến nhà hàng hot như vậy chứ!
“Chính là nhờ vị Tần tiểu thư kia, cô ấy là một nhà phê bình ẩm thực rất nổi tiếng, tôi nghe nói cô ấy đã viết một bài bình luận về nhà hàng chúng ta, khen ngợi nhà hàng Duyệt Vân của chúng ta rất nhiều, còn nói đây là một nhà hàng đáng giá đến một lần trong đời, hơn nữa, cô ấy còn khen ngợi tài nghệ nấu nướng của Chủ tịch Diệp là thiên hạ vô song.” Lý Lệ Quyên cười nói.
“Hóa ra là vậy.” Diệp Mặc bật cười.
Ngày hôm nay, Diệp Mặc vẫn luôn ở trong phòng làm việc.
Ngày hôm sau, Diệp Mặc nhận được điện thoại của viện trưởng Lưu, ông ta nói Ông ba của Diệp Mặc sẽ ra viện ngày hôm nay, cơ thể của ông ba đã khôi phục rất tốt rồi.
Một lát sau, Diệp Mặc lại nhận được điện thoại của Diệp Chính Đức, Diệp Chính Đức cũng nói đến việc này, sau đó lại cảm ơn Diệp Mặc một phen.
Diệp Mặc phải chiếu cố hai đứa nhỏ, cho nên cũng không đi tiễn.
Lại một ngày trôi qua, trưa hôm nay, Diệp Mặc đưa hai đứa nhỏ về nhà Tô Ngọc Tình.
Chiều ngày hôm nay, Tô Ngọc Tình sẽ trở về.
Công việc bên Đế Kinh rất thuận lợi, nên nàng trở về sớm hơn hai ba ngày so với dự kiến.
Diệp Mặc đến nhà Tô Ngọc Tình, rồi bắt đầu dọn dẹp một chút, chờ dì Vân đến thì Diệp Mặc nhờ dì Vân chăm sóc hai đứa nhỏ một chút, còn hắn thì chạy ra chợ bán thức ăn ở gần đấy.
“Ui, đây không phải là Tiểu Diệp sao, hơn nửa tháng không gặp rồi nhỉ, cậu đi đâu vậy?” Dì Vương bán đồ ăn nhìn thấy Diệp Mặc thì cười nói rất nhiệt tình.
“Đi công tác ạ.” Diệp Mặc cười nói, rồi bắt đầu lựa chọn.
Sau khi mua một đống, thì Diệp Mặc trở về nhà, bắt đầu bận rộn.
Hơn bốn giờ chiều, sân bay thành phố H, một chiếc máy bay hạ xuống đất.
Một bóng người xinh đẹp theo đám người đi xuống.
Nàng mặc một chiếc áo khoác màu đen, trên mặt đeo kính râm và khẩu trang, trên đầu còn có một chiếc mũ lưỡi trai, tuy rằng không nhìn rõ mặt, nhưng dáng người cao gầy và khí chất xuất chúng của nàng đều thu hút ánh mắt và sự chú ý của người khác.
Nàng cúi đầu kéo chiếc vali rồi nhanh chóng bước đi, tránh né không ít fan và paparazi chụp ảnh.
Phù----
Khi lên xe thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền lấy khẩu trang và kính râm xuống, để lộ ra gương mặt xinh đẹp và cực kỳ rực rỡ.
“Chú Đông, mình về nhà thôi.”
Nàng cười nói với tài xế một câu.