Sau khi xe khởi động, thì nàng cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn cho Diệp Mặc trước, rồi mới gửi tin nhắn báo bình an cho Dương Mạn Ny.
Sau đó, nàng cau nhẹ đôi mày lại.
Tối ngày hôm qua, nàng đã thương lượng với Diệp Mặc, quyết định đi gặp cha mẹ của nàng trước, đầu tiên là vì gần hơn, thứ hai là vì khó khăn hơn một chút, nếu như cha mẹ của nàng đồng ý, thì bên phía che mẹ của Diệp Mặc sẽ không có vấn đề gì cả.
Trên đường trở về, nàng đều đang suy nghĩ xem nên nói với cha mẹ thế nào.
Do dự rất lâu, cuối cùng thì nàng cũng cầm điện thoại di động lên, rồi gọi về cho nhà.
Một lát sau, bên kia mới nhấc máy.
“Ngọc Tình, có chuyện gì thế con?” Là Mẹ Tô nghe điện thoại.
“Mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện…”
Tô Ngọc Tình khẽ cắn bờ môi đỏ, hơi do dự rồi nói.
“Chuyện gì thế? Ấp a ấp úng làm gì? này, Tuấn Huy, đừng nghịch cái đấy, mau buông ra, làm vỡ thì phải làm sao?” Mẹ Tô nói, rồi bỗng nhiên hô lên một tiếng.
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến tiếng gào thét của trẻ con.
“Chẳng phải mẹ và cha vẫn muốn biết cha của bọn nhỏ là ai sao?” Tô Ngọc Tình nói.
Mẹ Tô ở đầu dây bên kia nghe thấy thế thì giật mình, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
“Sao thế, xảy ra chuyện gì à?” Mẹ Tô hơi lo lắng.
Lúc trước con gái của mình mãi không chịu nói, bây giờ đột nhiên lại muốn nói, chẳng lẽ có biến cố gì?
“Mẹ, làm gì có chuyện gì chứ, lúc trước con không nói là vì không thích hợp, bây giờ con cảm thấy đã đến lúc rồi, nên muốn nói cho hai người biết thôi.” ntn nói.
“Thế con nói đi…”
“Mẹ, mẹ còn nhớ người thanh niên mà mẹ và cha đã gặp ở dưới bãi đỗ xe nhà con không?” Tô Ngọc Tình cười nói.
Mẹ Tô nghe thấy vậy thì ngẩn ngơ, cảm thấy hơi khó tin.
“Con…ý của con là…cậu ta là cha của bọn nhỏ?”
Ngay sao đó, mẹ Tô kêu lên sợ hãi.
“Đúng vậy.”
Tô Ngọc Tình trịnh trọng nói: “Nếu không phải vậy thì sao hai người có thể gặp anh ấy nhiều lần như thế được, nhà anh ấy không ở chỗ đó.”
Mẹ Tô trợn tròn mắt, bà vẫn cảm thấy chấn động đến mức khó tin.
Bà vẫn luôn cho rằng, cha của bọn nhỏ là một người đàn ông già có tiền có thế, cho nên con gái mình mới không dám nói ra, thế mà bây giờ lại là một người trẻ tuổi?
Chẳng lẽ con gái mình đang lừa mình sao?
Bởi vì nếu như đúng là người trẻ tuổi đó, thì tại sao con gái mình phải giấu diếm? Nhất định phải chờ đến bây giờ mới nói?
Mẹ Tô càng suy nghĩ càng cảm thấy không đúng.
“Mẹ, ngày mai hai người có rảnh không? Ngày mai con sẽ dẫn anh ấy về gặp mặt hai người.” Tô Ngọc Tình lại nói.
Nàng nói xong thì khẩn trương siết chặt bàn tay ngọc lại, gương mặt thì lộ vẻ không chắc chắn.
“Được! Con dẫn cậu ta đến đây, chúng ta gặp mặt một lần.”
Mẹ Tô suy nghĩ nửa ngày, rồi gật đầu nói.
“Vâng! 9 giờ sáng mai chúng con sẽ tới, lát nữa mẹ nói với cha một tiếng nha.”
Tô Ngọc Tình nói xong thì cúp điện thoại, sau đó thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng đã đi bước đầu tiên rồi, không biết ngày mai sẽ thể nào, cha mẹ có thích Diệp Mặc hay không đây?
Ngay sau đó, nàng lại khẩn trương, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trằn trọc suy nghĩ, lo được lo mất, không thể bình tĩnh lại được.
……
Mẹ Tô để điện thoại xuống, rồi cau mày lại.
Bà vẫn cảm thấy, con gái đang lừa mình.
Chàng thanh niên đẹp trai đó thực sự là cha của hai đứa bé?
Bà cũng không ngốc, nếu như thực sự là chàng thanh niên đẹp trai và nhiệt tình đó thì sao con gái của mình lại không dám nói chứ.
Với lại, Mẹ Tô cũng nghe được rất nhiều lời đồn ở trong làng giải trí, bà cũng quen biết vài người ở trong vòng đo, cho nên cũng nghe được vài chuyện của con gái mình.
Bây giờ trong vòng đang có lời đồn, sau lưng con gái mình có một nhân vật cực kỳ lợi hại, bọn họ nói đó chính là cha của hai đứa bé.
Mẹ Tô ngồi xuống suy nghĩ rất lâu, rồi mới cầm điện thoại lên gọi.
“Alo! Sao thế? Tôi vẫn đang ở hồ câu cá!”
Cha Tô đang câu cá thì nhận điện thoại.
“Còn câu cá cái gì nữa! Ngày nào ông cũng chỉ biết câu cá câu cá, trong nhà đã xảy ra chuyện lớn rồi.” Mẹ Tô giận dữ nói.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Cha Tô nghe thấy thế thì giật mình đứng bật dạy.
“Con gái vừa gọi điện thoại về, nói rằng ngày mai sẽ dẫn cha của bọn nhỏ về cho chúng ta gặp mặt.” Mẹ Tô nói.
“Cái gì?” Cha Tô kêu lên một tiếng sợ hai: “Thế con gái có nói, cha của bọn nhỏ là ai không?”
“Ông có nhớ chàng trai nhiệt tình lần trước không?”
“A! Là chàng trai đó sao! Tất nhiên là tôi nhớ rồi! Sao thế? Đang nói chuyện về cha của bọn nhỏ cơ mà? Bà nhắc đến cậu ta làm gì?” Cha Tô buồn bực nói.
“Con gái mình nói, cậu ta chính là cha của bọn nhỏ.”
“Cái gì?”
Cha Tô lại kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, rồi trợn mắt há hốc mồm.
“Việc này…là thật sao?” Nửa ngày sau ông mới lấy lại tinh thần, rồi lẩm bẩm một câu.
“Con gái ông nói như vậy, nhưng mà, tôi không tin chút nào.” Mẹ Tô nói.
“Đúng là hơi kỳ lạ, có điều, tôi lại tình nguyện tin tưởng chuyện này, dù sao thì chàng trai đó cũng khá tốt, tuổi tác cũng không khác gì Ngọc Tình cả, rất xứng đôi, còn về phần có kiếm được tiền hay không thì cũng không quan trọng, dù sao con gái mình cũng rất nhiều tiền rồi.”
Cha Tô ngồi xuống, nghĩ ngợi một lát rồi nói ra.
“Tôi cũng hy vọng như vậy, nhưng mà tôi sợ là không phải.” Mẹ Tô nói, rồi khẽ thở dài.
“Bây giờ bà đừng nghĩ nhiều nữa, ngày mai gặp mặt thì biết! Mai gặp con gái thì chúng ta sẽ lại hỏi rõ ràng, thôi không nói nữa, chờ tôi về đã.” Cha Tô nói xong thì vội vàng đứng dậy thu dọn đồ đặc, sau đó liền chạy về nhà.