Sáng sớm hôm sau.
Diệp Mặc dậy rất sớm.
Người ngọc ở bên cạnh vẫn ở ngủ say, gương mặt có vẻ rất an ổn
Gương mặt xinh đẹp của nàng hoàn mỹ không tỳ vết, tất cả các chi tiết của ngũ quan đều rất tinh xảo, còn da thịt của nàng thì trơn bóng và trắng như tuyết, khiến cho người ta cảm thấy giống như ngọc vậy, cho dù là nhìn ở khoảng cách gần thì cũng không thể nào tìm được bất kỳ tì vết nào ở trên gương mặt của nàng.
Hai cánh môi đỏ đẫy dã mềm mại, trơn như nước, cực kỳ mê người.
Xuống chút nữa, chính là bà vai trắng như tuyết.
Những đường cong chập trùng ở dưới chiếc chăn mềm mại giống như những dãy núi khiến cho người ta suy nghĩ miên man.
Diệp Mặc nhìn một lát, thì không nhịn được mà hôn xuống mặt nàng.
“Mấy giờ rồi.”
Đôi lông mi dài của nàng hơi run lên, rồi hé mắt ra.
Giọng nói của nàng hơi mơ hồ và mệt mỏi.
Buổi tối hôm qua, hai người đã trò chuyện rất lâu, mãi 12 giờ đêm mới ngủ.
“Mới có 6 giờ thôi, em ngủ thêm một lát đi.” Diệp Mặc cười nói.
“Ừm!”
Nàng trở lại một câu rồi nhắm mắt lại, tìm một tư thế thoải mái hơn, rồi lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Diệp Mặc rón rén ngồi dậy, sau đó đi qua xem hai đứa bé, rồi bắt đầu bận rộn.
Một tiếng sau, Tô Ngọc Tình mới tỉnh dậy.
“Hôm nay ăn món gì nha.”
Nàng đi vào bếp, rồi hỏi một câu tràn đầy mong đợi.
Nửa tháng vừa qua, nàng ở Đế Kinh nên không được ăn ngon, mặc dù chị Mạn Ny đã dẫn nàng đi nếm rất nhiều món ăn, nhưng ăn mãi ăn mãi mà nàng vẫn không thấy ngon, tất cả các món đó đều kém xa một trời một vực những món ăn mà Diệp Mặc làm cho nàng.
“Bánh bao hấp.” Diệp Mặc cười nói.
“Bánh nhân gì vậy?”
Tô Ngọc Tình đi đến bên cạnh Diệp Mặc, rồi thò đầu nhìn sang.
Diệp Mặc khẽ hít một hơi, có thể ngửi thấy mùi thơm cơ thể và mùi sữa nhàn nhạt quen thuộc ở trên người nàng.
Diệp Mặc quay đầu sang nhìn, thì tâm thần hơi rung động.
“Có ba loại nhân, thịt, hải sản, và cả rau xanh…” Diệp Mặc vội vàng lấy lại tinh thần, rồi chỉ về phía mấy cái lồng hấp ở trước mặt nói.
“Nhiều thế à?” Tô Ngọc Tình kinh ngạc.
“Anh vất vả rồi! Em đi tắm trước đã.”
Nàng nở nụ cười xinh đẹp, rồi kiễng chân lên, hôn nhẹ một cái lên mặt Diệp Mặc, rồi xoay người bước đi, để lại cho Diệp Mặc một bóng lưng thiết tha và khiêu gợi.
Khi nàng quay lại lần nữa, thì đã thay một bộ quần áo khác, một chiếc quần jean bó sát người, phối hợp với một cái áo khoác màu trắng, bên trong thì là một cái áo thun.
Một bộ quần áo rất đơn giản, nhưng mặc ở trên người nàng thì lại cực kỳ thời thượng, càng nổi bật ra phong thái nóng bỏng và uyển chuyển của nàng.
Nàng trang điểm nhẹ nàng, phối hợp với vài món trang sức nhỏ, mà đã trông cực kỳ lóa mắt và mê người.
“Để em xem nào, rượu và thuốc ở đây rồi, cha em đã ok rồi, còn chiếc vòng ngọc này thì chắc chắn mẹ em sẽ rất thích, có lẽ cũng không có vấn đề gì, còn những thứ này là cho anh trai và chị dâu của em, cũng không có vấn đề.”
Tô Ngọc Tình xem những món quà chuẩn bị từ tối hôm qua, lại tính toán một chút, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, nàng liền ngồi xuống ăn cơm.
“Ừm! Cái này ăn ngon.”
Nàng dũng đũa gắp một cái bánh bao hấp nóng hôi hổi lên, thổi vài cái, rồi dùng hàm răng căn nhẹ, nước súp trộn lẫn với thịt tôm tươi ngon tràn ra, lập tức lăn vào trong miệng.
Một hương vị ngon ngọt và tươi mới lập tức bùng nổ trên đầu lưỡi của nàng.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng không khỏi mở to ra, tràn dầy vẻ sợ hãi và thán phục.
“Nóng nóng nóng…”
Sau đó, nàng mới lấy lại tinh thần, vội váng hé miệng thở ra vài hơi.
“Em ăn chậm thôi.” Diệp Mặc nhìn thấy thế thì bật cười.
“Tại anh nấu ăn quá ngon.” Tô Ngọc Tình cười nói.
“Tại sao em lại có cảm giác, tài nấu nướng của anh càng ngày càng tốt nhỉ.” Tô Ngọc Tình nếm thử ba loại bánh bao, rồi sợ hãi than lên.
“Khẳng định là như vậy, ngày nào anh cũng nấu cơm, nên tất nhiên sẽ càng ngày càng tốt rồi.” Diệp Mặc cười nói.
“Thật sao? Sao tài nghệ của cha em không tăng lên nhỉ, mà mẹ em thì cũng chỉ bình thường thôi.” Tô Ngọc Tình chu môi lên một cái, rồi buồn bực nói.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc thu dọn một chút, rồi đi thay quần áo.
“Đừng nhúc nhích, để em!”
Chờ Diệp Mặc đi ra, thì Tô Ngọc Tình đi lên sửa sang lại cổ qáo cho Diệp Mặc, rồi lại điều chỉnh lại cà vạt.
“Ừm! Thế này là ok rồi.”
Nàng lùi lại vài bước, rồi đánh giá từ trên xuống dưới một phen, sau đó đôi mắt xinh đẹp của nàng tỏa sáng rạng rõ.
“Mình đi thôi.”
Nàng đẩy xe đẩy, còn Diệp Mặc thì cầm một đống quà, sau đó hai người ra cửa.
Đi xuống dưới, Diệp Mặc mở cốp sau chiếc xe Lamborghini Urus của mình ra, cất đồ vào, rồi lại cẩn thận cho hai đứa nhỏ ngồi lên ghế nhỏ.
“Đi thôi.”
Vì phải chiếu có hai đứa nhỏ nên Tô Ngọc Tình ngồi ở hàng ghế sau.
Diệp Mặc lên xe, mở điện thoại di động, bật chỉ đường lên, rồi lái đi.
Cha mẹ của Tô Ngọc Tình bây giờ đang ở một tòa biệt thự gần vùng ngoại thành, đây là nhà của anh trai nàng, cha mẹ nàng ở đây là vì để chăm sóc cho hai đứa bé nhà anh trai.
Đường hơi tắc, phải lái hơn 1 giờ mới có thể đến nói.
“Là tòa nhà kia.”
Sau khi tiến vào khu biết thự, thì Tô Ngọc Tình chỉ đường.
Lại đi thêm một lát, Diệp Mặc nhìn thấy trước cửa của một ngôi biệt thự có hai bóng người đang đứng, chính là cha Tô và mẹ Tô đang đứng chờ ở cửa.