Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1754 - Chương 1755. Diệp Mặc: Người Của Tôi Đâu?

Chương 1755. Diệp Mặc: Người của tôi đâu?
Chương 1755. Diệp Mặc: Người của tôi đâu?

“Mẹ nó!”

Anh ta mắng to một tiếng, lại đưa tay lau lau miệng, sau đó nhảy xuống giường, tiện tay quấn một chiếc khăn tắm lên người. Có thể là thấy lau không sạch, râu ria vẫn còn hơi ẩm ướt, anh ta liền tiện tay cầm khăn tắm lên lau, xóa mùi tanh và vết son môi nhàn nhạt trên đó.

Anh ta mở cửa ra, nổi giận đùng đùng mà quát lên: “Có chuyện gì?”

“Sếp, không. . . không xong rồi, có người đánh vào đây!” Người bên ngoài hoảng hốt kêu lên, đây là một thủ hạ rất được anh ta tin tưởng.

Anh ta ngây ra một lúc, sau đó cười ha hả.

Vẫn còn có người dám đánh vào đây à, đây không phải là tự tìm đường chết sao!

Anh ta cười nhạo nói: “Vội cái gì, tại sao chúng ta phải sợ bọn họ? Là ai? Là anh em Carter hay là ai? Bọn họ có bao nhiêu người mà cậu lại sợ đến mức này?”

Người kia run giọng nói: “Không. . . không biết là ai! Chỉ. . . chỉ có một . . . một người!”

“Một người? Ha ha ha! Một người thì sợ cái gì!”

Anh ta ngơ ngác một chút rồi lại cười ha ha, chỉ cảm thấy chuyện này rất nực cười, một người mà dám xông vào đây, mà buồn cười hơn là thủ hạ của anh ta còn sợ đến mức này.

Đây không phải là làm anh ta mất mặt sao!

Người kia lại nói tiếp: “Sếp, người kia. . . người kia. . . người kia không phải là người!”

“Không phải là người, chẳng lẽ lại là quỷ?” Anh ta cười nhạo một tiếng, sau đó mở miệng mắng: “Cút đi, dẫn người giết chết tên đó là được rồi, chỉ có một người thì sợ cái gì, đám phế vật này!”

Anh ta nói xong thì đóng sầm cửa lại.

“Chỉ có một người mà đã sợ đến mức này, đúng là đám phế vật!” Anh ta quay người đi vào phòng, vẫn còn hùng hùng hổ hổ.

Anh ta trở lại bên giường, ngồi xuống mắng tiếp: “Đám phế vật này càng ngày càng lưới, một người mà cũng sợ đến thế, sau này phải huấn luyện cho đám phế vật này mới được, bằng không thì sau này sẽ rất mất mặt!”

“Honey, không cần để ý đến đám người này!”

Cô gái ở phía sau anh ta chống cùi chỏ, rồi lười biếng bò dậy, đem gương mặt gối lên bờ vai của anh ta, lại thổi nhẹ vài cái lên cổ anh ta, sau đó lấy tay ôm cổ của anh ta.

Hai người vừa muốn ngã xuống giường, liền nghe thấy tiếng la hét chói tai ở bên ngoài, hai người khẽ giật mình, thân hình cũng hơi cứng lại.

Cả hai đều nhìn về phía cửa phòng, trên mặt viết đầy vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.

Đây là. . . chuyện gì thế này?

Không phải chỉ có một người thôi sao?

Một người, mà có thể đi đến tận chỗ này sao? Nghe âm thanh thì hình như là ở ngay bên ngoài, đám thủ hạ đâu hết rồi? Đều chết hết ở đâu rồi?

Ừng ực!

Anh ta nuốt nước miếng một cái, chỉ cảm thấy chuyện này không đúng lắm. Anh ta cẩn thận nghe ngóng một lúc, sau vài tiếng la hét kia, thì bên ngoài rất yên tĩnh, không biết tình hình thế nào rồi.

Anh ta thấy hơi sốt ruột và bất an, liền đứng dậy, đi qua ngăn kéo lấy hai khẩu súng ngắn ra.

Rầm!

Anh ta vừa quay người, đang định trấn an cô gái kia, liền nghe thấy một tiếng động rất lớn.

Cánh cửa đã bị đạp ra, một bóng người xuất hiện ở cửa, là một gương mặt xa lạ, chưa bao giờ nhìn thấy.

Anh ta quan sát một chút, khi thấy đối phương không cầm vũ khí thì thở phào nhẹ nhõm, lại giơ súng lên, quát to: “Mày là ai?”

“Cái này không quan trọng, tôi chỉ đến hỏi anh vài câu thôi!”

Bóng người ngoài cửa đi vào trong, đối mặt với hai khẩu súng mà không hề khẩn trương, dáng vẻ nhàn nhã giống như đi dạo, lại còn đánh giá nội thất sa hoa ở trong căn phòng này, còn nhìn về phía cô gái đang kinh hoàng kia.

Vẫn rất khá, tuy nhiên, theo đánh giá của hắn thì không bằng vưu vật tóc vàng kia.

Hắn cau mày, kéo ghế qua rồi ngồi xuống, bắt chéo chân, ánh mắt mang theo vài phần trêu tức mà nhìn người đàn ông đối diện.

Thủ lĩnh của tập đoàn Rao, một trong những nhân vật có tên tuổi ở thế giới ngầm của nước Áo, ảnh chụp thì rất hung ác, nhưng bây giờ chỉ quấn một cái khăn tắm, dáng người hơi phát tướng này có chút xấu xí không chịu nổi.

“Mày muốn hỏi cái gì? Người của tao đâu?”

Người kia lại quét chói tai, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa, nhưng từ góc độ này thì không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.

Diệp Mặc nói với vẻ lạnh lùng: “Xem ra anh rất quan tâm đến người của mình! Vậy thì anh nói cho tôi biết trước đi, người của tôi ở đâu? Anh nói đi rồi tôi sẽ nói cho anh biết người của anh ở đâu.”

Người kia hơi khó hiểu nói: “Người của mày cái gì? Tao từng trêu chọc mày sao?”

Anh ta cũng không nhớ được là mình đã từng trêu chọc một người như vậy.

Chẳng lẽ thủ hạ của mình gây họa, động đến người nhà của người ta?

“Anh biết, là anh bắt người của tôi, tầm chín người, xem ra anh già rồi, trí nhớ không tốt, vậy tôi nhắc nhở anh một chút, Hoa Thiên, anh đã nhớ ra chưa?”

Diệp Mặc lại nói tiếp: “Bây giờ thì nói đi, người của tôi đâu? Còn sống hay đã chết?”

“Hoa Thiên?”

Người kia nghe thấy cái tên này thì sắc mặt lập tức thay đổi, đương nhiên là anh ta nhớ chuyện này, người này là người của Hoa Thiên?

Hoa Thiên kia không phải là một công ty của Hoa quốc sao, quy mô tại châu Âu cũng không lớn, không có nhiều thực lực, cho nên anh ta mới dám ra tay. Sau khi chuyện thành công, anh ta cũng không để trong lòng, thậm chí còn mang tâm tình chế giễu, còn cho rằng Hoa Thiên này không thể nào điều tra đến đầu mình.

Nhưng chỉ chớp mắt mà người ta đã điều tra ra được, thậm chí còn đánh đến tận cửa.

Hết chương 1755.
Bình Luận (0)
Comment