Diệp Mặc đi thêm vài phút đồng hồ, chỉ thấy có một tòa nhà máy kiểu cũ ở phía trước.
Nó vốn là một lò sát sinh, sau khi tập đoàn Rao tiếp nhận thì đã đổi thanh nhà kho, bây giờ trở thành nơi tụ tập của đám người này.
Diệp Mặc đứng nhìn mấy giây, để suy nghĩ xem nên đi vào thế nào, hắn nghĩ ngợi giây lát rồi lắc đầu, vì cảm thấy không cần thiết phải nghĩ, trực tiếp đánh vào trong là được.
Hắn trực tiếp đí qua, khuôn mặt lại hơi thay đổi một chút, trở thành một người da trướng có tướng mạo bình thường.
“Mày là ai?”
Có vài người ở trước cửa nhìn thấy Diệp Mặc đi đến thì lộ ra vẻ cảnh giác, bọn họ quan sát một phen thì thấy gương mặt này khá xa lạ, liền sờ tay vào khẩu súng ở sau lưng.
Diệp Mặc không nói gì, mà chỉ cất bước đi đến.
Sắc mặt ba người kia hơi thay đổi, vội vàng rút súng ra, định bắn luôn không cần hỏi.
Soạt!
Một tiếng xé gió sắc bén vang lên.
Người ở giữa chỉ cảm thấy có thứ gì đó lóe lên, ngay sau đó, anh ta liền hoảng sợ khi phát hiện khẩu súng trên tay mình đã bị một thứ gì đó cắt ra thành hai mảnh.
Nhưng mà chuyện này. . . làm sao có thể?
Anh ta ngây ngốc tại chỗ, dáng vẻ như nhìn thấy quỷ.
Ngay sau đó, lại có một bóng đen lóe lên, anh ta chỉ cảm thấy cổ họng của mình mát lạnh, có thứ gì đó phun ra ngoài, hai mắt từ từ vô thần, ngã oặt xuống đất.
Hai người ở bên cạnh cũng ngẩn người tại chỗ, mặt mũi bọn họ cũng tràn đầy hoảng sợ.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy, tên kia chỉ giơ tay lên chém một cái, khẩu súng kia liền bị cắt ra thành hai mảnh, tiếp đó lại chém một cái, cổ họng đã bị cắt ra.
Một màn quỷ dị này, dọa cho bọn họ sợ đến hồn phi phách tán.
Một người run rẩy, gào thét cái gì đó, bỗng nhiên bóp cò súng.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, anh ta hiện lên vẻ mừng như điên, đã bắn trúng, ngay phần bụng, mặc dù không trí mạng, nhưng cũng đủ để tên này mất năng lực hành động.
Nhưng anh ta chỉ mừng rỡ được vài giây, ngay sau đó lại chuyển sang sợ hãi đến cực hạn, sợ hãi đến mức khuôn mặt đã vặn vẹo.
Tên kia trúng một phát súng mà lại không có phản ứng gì, chỉ hơi cau mày một chút, giống như là bị muỗi đốt một cái vậy, tiếp đó, một cái đầu đạn rơi ra từ miệng vết thương, rơi xuống đất tạo thành mấy tiếng leng keng.
Khoảnh khắc này, hai người kia đều sợ đến mức thét lên, ngồi bệt trên mặt đất.
Đây là quái vật!
Đã trúng đạn mà không bị làm sao cả, còn có thể đẩy đầu đạn ra ngoài!
Diệp Mặc nheo mắt nhìn bọn họ, ánh mắt hắn lạnh lẽo, không có chút thương hại nào, đám người này đều là hạng người tội ác tày trời, không cần thương hại!
Nếu như là bản thể thì hắn sẽ không trực tiếp giết chết như vậy, bởi vì hắn không muốn tay mình dính máu tanh, nhưng nếu là phân thân, vậy thì không có gì phải lo lắng.
Thân hình hắn lóe lên một cái, nhảy vào giữa hai người, chỉ nghe thấy hai tiếng phốc phốc, hai dòng máu phun ra, nhuộm đỏ cả bầu trời!
“Người nào? Dừng lại!”
Diệp Mặc mở cửa ra, có người ở bên trong nghe thấy tiếng súng thì vội vàng chạy ra, trong tay còn cầm một khẩu súng tiểu liên.
Tạch tạch tạch!
Đạn trút xuống như mưa.
Diệp Mặc cũng không trốn, mà trực tiếp đưa tay lên, ống tay áo bắt đầu biến ảo, một tấm khiên chắn xuất hiện, cản toàn bộ đạn ở ngoài.
Mấy người ở đối diện đều ngẩn ngơ, lại thấy hơi nghi ngờ ánh mắt của mình.
Một lát sau, bọn họ mới lấy lại tinh thần, vừa la hét vừa bắn phá như điên, nhưng đạn đều bị tấm khiên kia cản lại, hoặc là bắn xuống mặt đất, quái vật kia chậm rãi tiến lên, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt bọn họ.
“Các người. . . còn đạn không?”
Tấm khiên chắn kia biến mất, Diệp Mặc nở nụ cười trêu tức, hắn vung tay lên dưới ánh mắt hoảng sợ của đối phương.
Hắn phủi tay áo để giũ bỏ bọt máu trên người, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Hắn nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, có rất nhiều người đang chạy đến đây. Diệp Mặc híp mắt lại, quan sát bốn phía một phen, sau đó nhìn xuyên qua vách tường để nhìn thấy mấy bóng người kia.
Sau đó, hắn lại quét mắt xuống mặt đất, cũng thấy không ít người đang chạy lên, xem ra hang ổ chân chính nằm ở bên dưới.
Hắn cũng không vội, mà tiếp tục đi về phía trước.
Nhà máy dưới mặt đất, trong một căn phòng được trang trí như hoàng cung, một tên đàn ông râu quai nón, tướng mạo hung ác, thân hình cao to lực lưỡng, ngẩng đầu lên từ trước giường tròn mềm mại.
Tên này cau mày, cảm thấy hơi không vui, bởi vì anh ta vừa nghe thấy tiếng đập cửa.
Mà anh ta đã phân phó là không nên quấy rầy, không thấy anh ta đang ở thời khắc mấu chốt sao!
“Honey, sao thế!”
Cô gái nằm trước người mở mắt ra, trong đôi mắt mê ly kia còn có một tia bất mãn và oán trách, cùng với khát vọng.
Cô gái này tầm ba mươi tuổi, mái tóc đen dày đặc, dáng người cực kỳ nở nang, đến mức có vẻ hơi mập mạp, nhưng dung mạo khá xinh đẹp.
“Không có gì!”
Anh ta lắc đầu, thu hồi ánh mắt, quyết định không để ý đến, giải quyết xong rồi tính sau.
Nhưng vừa mới vùi đầu thì lại có tiếng đập cửa, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh hơn.