Nguyên Bân đứng trong một góc tường vắng vẻ, gió đêm lạnh lẽo thổi qua, gương mặt anh ta tràn đầy hoảng hốt.
Fred tiên sinh đang nói cái gì vậy?
Cái gì gọi là điều tra rõ ràng rồi?
Lúc này mới được bao lâu chứ! Hạ cánh còn chưa được nửa ngày, cũng chỉ bảy tám tiếng mà thôi, vậy mà đã điều tra rõ ràng rồi? Vị khách hàng kia thật sự có vấn đề? Không đúng! Lúc trước đã nói là vị khách hàng này không có vấn đề gì cơ mà?
Tại sao bây giờ vừa tra một cái thì lại có vấn đề rồi?
Người anh em Trần kia lợi hại như thế sao?
Nguyên Bân thật sự rất khó tin.
Chín người bọn họ, không có ai là nghi ngờ vị khách hàng kia, chỉ có người anh em Trần kia có Hỏa Nhãn Kim Tinh, liếc mắt một cái liền nhận ra vị khách hàng kai có vấn đề, bây giờ đi tra một cái, liền tra rõ rõ ràng ràng.
Chuyện này. . . quá thần kỳ rồi!
Đơn giản là không thể tưởng tượng nổi!
Không hổ là người của sếp lớn mà!
Sau khi khiếp sợ xong, Nguyên Bân lại thấy hơi hổ thẹn, thật ra anh ta cũng không coi trọng người anh em Trần này lắm, còn cảm thấy vị này có thể là đến giám sát bọn họ, nào biết được đây lại là một nhân vật lợi hại như vậy!
Thậm chí anh ta cũng như Đan Phương Ninh, cũng cho rằng người anh em này nhát gan cho nên mới cố tình đi điều tra vị khách hàng kia, bây giờ nghĩ lại một chút thì lập tức cảm thấy xấu hổ đến đỏ mặt.
Đột nhiên, sắc mặt Nguyên Bân biến đổi.
“Khoan đã, Fred tiên sinh vừa nói cái gì ý nhỉ? Người anh em Trần đi đàm phán một mình? Hỏng rồi!’
Một người xâm nhập hang hổ, đây không phải là muốn xảy ra chuyện sao!
Người anh em này thật sự là quá lỗ mãng!
Nguyên Bân quay người một cái, vội vàng chạy về xe.
Trong xe, một đội viên ngẩng đầu nhìn qua, kinh ngạc nói: “Anh Bân, sao thế? Người liên lạc còn chưa đến mà, chắc phải chờ một thêm lát nữa.”
Nguyên Bân đóng sập cửa lại, lo lắng nói: “Chờ cái gì, đi nhanh lên, nhanh! Không cần chờ nữa, đã điều tra rõ ràng rồi, bây giờ chúng ta phải đi cứu người, mau liên lạc với người của đội kia đi.”
“Cứu. . . cứu người?”
“Tra rõ rồi?”
Tất cả mọi người ở trong xe đều hơi mờ mịt.
“Đúng thế! Tôi gọi điện thoại cho mấy người Đan Phương Ninh đã!” Nguyên Bân cầm điện thoại di động lên gọi.
Một nơi khác trong thành phố.
Tổ đội vừa hoàn thành công việc, tìm một nhà hàng để ngồi xuống, vừa ăn vừa thảo luận tình hình, phân tích các loại manh mối.
Thiếu nữ xinh đẹp chọn một suất cơm hải sản Tây Ban Nha, cộng thêm một ly nước chanh.
“Ai thế nhỉ?”
Điện thoại di động ở bên cạnh vang lên, nàng liếc mắt nhìn một cái, nghe máy: “Nguyên đại ca, sao thế? Bọn tôi đang ăn cơm!” Trong miệng nàng vẫn còn đang nhai cơm, nên giọng nói có hơi mơ hồ.
“Cái. . .cái gì cơ?”
Ngay sau đó, động tác nhai cơm của nàng đã dừng lại, sắc mặt cứng đờ, đôi mắt xinh đẹp và to tròn kia từ từ trợn tròn lên.
Ầm!
Cái thìa trong tay nàng cũng rơi xuống mặt bàn, còn nảy vài cái.
Hai bên môi đỏ của nàng cũng vô thức há ra, có vài hạt cơm rơi xuống, nhưng nàng vẫn hồn nhiên không biết, biểu cảm vẫn ngốc trệ như cũ.
Một lát sau, gương mặt trắng noãn của nàng bắt đầu đỏ lên, rồi chuyển sang đỏ bừng như đít khỉ.
Nàng để điện thoại di động xuống, sau đó cúi đầu xuống giống như là một đứa bé đã mắc sai lầm.
Mình thật đáng chết!
Nàng siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, toàn thân hơi run lên vì cực kỳ xấu hổ. Nhớ lại cảnh tượng dương dương đắc ý của mình ở trước mặt tên đầu gỗ kia trước kia lên đường, thì nàng chỉ hận không thể tìm một cái hố mà nhảy vào.
Không phải người ta nhát gan, mà rõ ràng là mắt sáng như đuốc, chỉ liếc mắt đã nhìn thấy chân tướng.
Nhưng mình lại còn giễu cợt người ta. . .
Nàng cắn chặt môi đỏ, cảm giác trên mặt nóng bỏng như thiêu như đốt.
“Mình thật vô dụng!”
Tiếp đó, nàng lại bắt đầu tự trách và hối hận.
“Anh ta. . . chắc là không có chuyện gì đâu! Nếu như xảy ra chuyện thật. . . vậy phải làm sao bây giờ?” Nàng lại bắt đầu thấy lo lắng, nếu như tên đầu gỗ kia xảy ra chuyện, thì lương tâm nàng sẽ bất an.
“Tên này cũng thật là, một người thì đi làm gì! Nhất định muốn cậy mạnh đúng không!” Nàng có hơi oán trách.
Nhìn dáng người của tên kia, thì không giống như người rất biết đánh nhau, nhưng lại nhất định đòi xông vào hang ổ của người ta làm gì, dù có mạnh hơn nữa thì đi một mình cũng rất nguy hiểm.
Nhiều súng như vậy, thì đánh kiểu gì!
“Không sao đâu! Không sao đâu! Sẽ không sao đâu! Tên kia rất thông minh chứ không hề ngốc, chắc chắn sẽ không đâm đầu vào chỗ chết, chỉ đàm phán thôi, chắc hẳn sẽ không có chuyện gì!”
Một lát sau, nàng lại vỗ ngực một cái rồi tự an ủi mình.
Nàng cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa, mà nói chuyện này cho các đội viên còn lại biết, sau đó thanh toán tiền cơm rồi vội vàng chạy đến chỗ tập trung.
. . .