Fred lại vội vàng khuyên bảo: “Trần tiên sinh, anh làm như vậy là không được! Một người thì không được đâu, phải mang nhiều người mới an toàn.”
Nhưng đối phương chỉ lạnh lùng nhìn qua, một ánh mắt cũng đủ để anh ta im lặng.
Có lẽ. . . vị Trần tiên sinh này là kẻ tài cao nên gan cũng lớn, vậy thì đi một mình cũng không có vấn đề, hơn nữa, cũng chỉ đi đàm phán thôi, đối phương còn chưa đến mức giết người! Đúng thế, sẽ không có chuyện gì!
Fred tự an ủi mình như vậy.
“Tôi ngủ một lát, đặt đồng hồ báo thức bảy giờ đi!” Diệp Mặc nói xong thì nhắm mắt tại chỗ, sau đó không lên tiếng nữa.
Fred đáp lời rồi đặt đồng hồ báo thức, tiếp đó là kiên nhẫn chờ ở trong xe.
Hai tiếng trôi qua rất nhanh.
Bảy giờ kém vài phút, người ở ghế sau bỗng nhiên mở mắt ra.
Diệp Mặc lại online lần nữa, bắt đầu khống chế phân thân.
“Trần tiên sinh!”
Fred đang xem tin tức trên điện thoại di động, thần sắc khiếp sợ mà quay người lại.
Diệp Mặc nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”
Fred lắp bắp nói: “Erich tiên sinh. . . chết. . . chết rồi!”
Anh ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi khi nhìn thấy tin tức này, rõ ràng là vừa gặp nhau buổi chiều, khi đó vẫn còn khỏe như voi, nhưng chỉ vài tiếng sau thì lại chết rồi. Tuy trên này còn có nguyên nhân cái chết, nhưng anh ta vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, và không thể tin nổi.
“Chết? Chết như thế nào?”
Fred hoảng hốt nói: “Nói là. . . chết trên giường tình nhân.”
Nguyên nhân cái chết này, có vẻ quá mất mặt rồi!
Diệp Mặc cười nói: “Như vậy à! Mà cũng không có gì kỳ lạ, ông ta nhiều tình nhân như vậy cơ mà! Bên chỗ chúng tôi còn có một câu, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu.”
Fred ngạc nhiên mà há hốc mồm.
Có lẽ chỉ là trùng hợp thật!
Thế nhưng mà, anh ta luôn cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng cũng có lẽ là trùng hợp thật. Tin tức là của bên phía cảnh sát, bọn họ cũng đã kiểm tra nguyên nhân cái chết của Erich, nên chắc là không có vấn đề gì.
“Đi thôi!” Diệp Mặc thản nhiên nói: “Đi gặp người của tập đoàn Rao kia!”
“A! Được!” Fred lấy lại tinh thần, vội vàng đáp lời.
Diệp Mặc báo một địa chỉ, là một cái kho hàng của tập đoàn Rao ở vùng ngoại ô, cũng là cứ điểm của bọn họ.
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại.
“Các anh chờ ở chỗ này!” Diệp Mặc phân phó một tiếng, sau đó đi xuống xe.
“Trần tiên sinh, nhất định phải cẩn thận đấy!” Fred thò đầu ra, hô lên một tiếng, nhìn thấy bóng người kia biến mất khỏi tầm mắt của mình thì mới ngồi trở về, chỉ một lát sau, anh ta lại cảm thấy sốt ruột và bất an.
Không được! Đi một người vẫn quá mạo hiểm, chẳng may đàm phán không thành thì sao!
Đám người của tập đoàn Rao này đều là loại hung ác, cái gì cũng làm, thủ đoạn cũng tương đối hung ác và tàn nhẫn.
“Hay là. . . hay là thông báo cho mấy người Nguyên tiên sinh?”
“Không được, nếu như Trần tiên sinh biết thì sẽ trách tội mình mất!”
“Haiz!”
Trong lúc nhất thời, Fred lại do dự, lo lắng sốt ruột như ngồi trên bàn chông.
“Trách tội thì trách tội đi, dù sao cũng tốt hơn là chết người, mình cũng chỉ muốn tốt cho cậu ta thôi!”
Một lát sau, Fred cắn răng một cái, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Anh ta cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho vị Nguyên tiên sinh kia.
Điện thoại vừa kết nối, anh ta vội vàng nói: “Alo! Đội trưởng Nguyên, là tôi, Fred!”
Đầu dây bên kia, Nguyên Bân cười hỏi: “A! Sao thể? Anh và người anh em Trần đã điều tra xong chưa? Xong rồi thì anh dẫn cậu ấy đi dạo chơi thành phố đi, hưởng thụ vài món ngon hoặc là âm nhạc gì đó, bảo cậu ấy cứ thả lỏng đi, có chúng tôi đi điều tra là được rồi, dù sao cậu ấy cũng là người của sếp lớn, anh phải chiếu cố cho tốt đấy.”
“Chúng tôi đang điều tra anh em Carter, dùng chút thủ đoạn để liên lạc với người trong nội bộ của bọn họ, chuẩn bị mua một ít tình báo, hỏi xem có phải là bọn họ bắt người hay không, tổ kia cũng có một ít thu hoạch, đã tìm được không ít manh mối, Fred tiên sinh, anh yên tâm, nhiều nhất là hai ba ngày, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
Fred nghe phiên dịch xong, khóe miệng không khỏi co quắp vài cái.
Đi dạo chơi trong thành phố?
Hưởng thụ món ngon, hưởng thụ âm nhạc?
Anh có biết người ta đã điều tra xong rồi hay không, bây giờ người ta còn xông vào hang ổ của đối thủ rồi kia, hơn nữa còn là đi một mình!
Anh còn muốn mua tình báo?
Mua làm gì! Lãng phí tiền!
Các anh mới gọi là đi hưởng thụ, Trần tiên sinh người ta mới là đi làm việc! So sánh với nhau thì các anh mới là người lãng phí thời gian, lãng phí sức lực!
Fred cố nén xúc động muốn chửi bẩy, cố gắng để giọng của mình bình tĩnh lại: “Đội trưởng Nguyên, các anh không cần điều tra nữa, Trần tiên sinh. . . cậu ấy đã điều tra rõ ràng rồi, là Hắc Thủy, bọn họ ủy thác tập đoàn Rao bắt người của chúng ta.”
“Vị khách hàng kia cũng là đồng lõa, ông ta cố tình tìm Hoa Thiên chúng ta, chắc chắn địa điểm ngày hôm đó cũng là do ông ta cố tình chọn, tôi không có nói đùa, tôi nói đùa làm gì!”
“Hiện giờ, Trần tiên sinh đã đi vào hang ổ của tập đoàn Rao rồi, anh ấy nói là muốn đi đàm phán!”