Erich đột nhiên biến sắc, một cơn giận dữ bắt đầu dâng lên, ông ta cũng không hỏi mà trực tiếp đi qua, vén chăn lên. Đến khi nhìn thấy người ở trong chăn, thì toàn thân chấn động như bị sét đánh.
“Đây. . . đây là. . .”
Hai mắt Erich trợn trừng lên vì hoảng sợ, giống như là gặp quỷ vậy, sau đó ông ta quay cái cổ cứng đờ về phía ghế sô pha, toàn thân lại run lên, gần như sắp ngã ngồi xuống đất.
“Cô. . . cô. . .” Ông ta muốn kêu lên, nhưng lại không thể nói lên lời, chỉ biết trơ mắt nhìn người trên ghế sô pha đứng dậy, chậm rãi tiến lại gần mình, rõ ràng là một gương mặt rất quen thuộc, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ lạ lẫm và quỷ dị.
Ông ta sợ đến sắp vỡ mật, hai chân run lên rồi ngã ngồi xuống đất, đôi môi run rẩy, nói năng lộn xộn: “Cô. . . cô đừng qua đây, cô. . . cô là ai?”
“Ông nói xem!” Người kia mỉm cười, khuôn mặt bắt đầu biến ảo.
Erich ở trên mặt đất liền ngây ra, hai mắt trợn trừng trừng như cá chết, nội tâm thì hoảng sợ muốn chết.
Thượng đế! Đây rốt cuộc là quái vật gì!
Diệp Mặc đi đến trước mặt ông ta, ngồi xổm xuống: “Tôi đã cho ông cơ hội, nhưng chính ông đã bỏ qua, ông không nắm bắt được! Bây giờ, nói tất cả mọi thứ cho tôi biết, như vậy thì tôi sẽ cân nhắc đến chuyện bỏ qua cho ông.”
“Tôi. . .tôi nói, chỉ cần anh không giết tôi là được. . .”
Erich liên tục gật đầu, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, sau đó bắt đầu nói hết tất cả chuyện mình biết cho Diệp Mặc nghe.
“Tôi đã nói tất cả những chuyện mình biết rồi, đây không phải là ý của tôi, là bọn họ ép tôi, tôi cũng bị uy hiếp. . .”
Diệp Mặc nheo mắt nhìn Erich, cười nói: “Tôi chỉ nói là sẽ cân nhắc một chút, chứ không nói là nhất định sẽ bỏ qua cho ông.”
Hắn nói xong thì khẽ vươn tay, khoác lên vai của Erich, ngay sau đó, thân thể ông ta run rẩy vài cái, sau đó ngã xuống, rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Một dòng điện nhất thời xuyên qua trái tim của ông ta, làm cho trái tim của ông ta ngừng đập.
Diệp Mặc đứng dậy, thu dọn hiện trường một chút, khi cảnh sát đến điều tra thì đây chỉ là một vụ tai nạn, một đại gia bất hạnh tử vong ở trên giường của tình nhân, chuyện này có thể còn được lên cả tin tức, trở thành đề tài bàn tán của dân chúng bản xứ.
Một lát sau, hắn bình tĩnh trở lại xe.
Fred tò mò hỏi: “Sao rồi?”
Vị này rời đi lâu như vậy, chắc hẳn là đã điều tra ra thứ gì đó, còn về phần tra đến đâu, điều tra như thế nào, thì anh ta cũng không biết, mà cũng không dám hỏi.
Diệp Mặc ngồi xuống, gật đầu nói: “Tra rõ rồi!’
Fred ngơ ngác một chút, hiển nhiên là vẫn có chút khó tin, sau đó lại vội vàng hỏi: “Là ai? Là người nào?”
Diệp Mặc nhìn anh ta một cái: “Rao Group, anh biết không?”
“Tập đoàn Rao?” Sắc mặt Fred thay đổi, lại hơi nghi ngờ nói: “Không đúng! Là bọn họ thật sao? Bọn họ không có thù oán gì với chúng ta mà, sao đang yên đang lành lại ra tay với người của chúng ta, chuyện này không đúng lắm!”
Anh ta đã từng điều tra qua, khả năng lớn nhất chính là anh em Carter, còn cả hội Hoa Hồng nữa, hai thế lực này đều có ma sát với bọn họ, còn tập đoàn Rao này thì không có chút ân oán nào cả.
Diệp Mặc nói: “Bọn họ cũng được người khác ủy thác, là người của Hắc Thủy!”
“Hắc Thủy?” Sắc mặt Fred lại thay đổi lần nữa, tiếp đó thì bắt đầu âm trầm xuống.
Đây là một đối thủ cạnh tranh của công ty.
Tại châu Âu, có không ít các công ty an ninh lớn, Hoa Thiên bọn họ mới xuất hiện, một vài năm gần đây đã cướp không ít mối của những nhà khác, khiến cho rất nhiều nhà đỏ mắt. Nhưng mà thủ đoạn này cũng quá bỉ ổi và độc ác rồi.
Tuy nhiên, phải công nhận là nó cũng là một biện pháp tốt.
Cả một đội người đều mất tích, nếu như thật sự không tìm thấy, thì sẽ biến thành vụ bê bối lớn nhất của Hoa Thiên bọn họ, chỉ cần tuyên truyền một chút là Hoa Thiên bọn họ sẽ không thể lăn lộn ở châu Âu nữa, cũng sẽ phải vứt bỏ thị trường của mấy châu khác.
Fred cung kính hỏi: “Trần tiên sinh, phải làm gì bây giờ?”
Anh ta đã bội phục vị Trần tiên sinh này đến sát đất rồi, còn coi vị này như một tồn tại giống như thần thánh rồi.
“Không vội, giờ còn chưa đến năm giờ, chờ thêm một lát.!” Diệp Mặc nhìn thời gian một chút, nói: “Buổi tối, tôi sẽ đi tìm tập đoàn Rao kia.”
“Được!” Fred gật đầu.
Nếu đã điều tra ra được kẻ đứng sau, thì tiếp theo là đối phó với tập đoàn Rao, còn tìm lại các nhân viên đã mất tích.
Fred thấy hơi lo lắng: “Trần tiên sinh, tập đoàn Rao này vẫn tương đối mạnh mẽ, đừng thấy bọn họ chỉ chiếm cứ ở Áo mà nhầm, thực lực của bọn họ vẫn rất mạnh, có thể nói là mạnh hơn anh em Carter một chút, nên phải mang thêm một số người, để đề phòng chuyện bất ngờ.”
Diệp Mặc thản nhiên nói: “Không cần, tôi đi một mình là được rồi!”
Fred nghe xong thì lại kêu lên: “Một mình? Chuyện này. . . chuyện này không được!”