Diệp Mặc lại lạnh lùng nói: “Đám người này là ai? Tên là gì? Còn nữa, người ủy thác anh là ai? Có phải là Barzel, người phụ trách của Hắc Thủy không?”
“Mày biết nhiều đấy! Nhưng tiếc là biết cũng vô ích, mày sẽ không thể ra khỏi nơi này!” Robert cười khẩy nói, giơ hai khẩu súng trong tay lên.
Diệp Mặc lắc đầu, trong mắt lộ ra vài phần thương hại.
Hắn đứng lên, bước từng bước đến.
“Dừng lại, không tao nổ súng!’
Robert biến sắc, phẫn nộ quát lên, thấy đối phương vẫn không dừng lại, anh ta dứt khoát bóp cò súng, hai tiếng đoàng đoàng vang lên, cả hai phát đều trúng, một trúng lồng ngực, một trúng vào bụng.
Tuy nhiên, điều làm anh ta kinh hãi là, tên trước mặt đã trúng hai phát đạn mà vẫn không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục đi tới, hoàn toàn như không có chuyện gì xảy ra.
Tiếp đó, hai tiếng leng keng vang lên, hai cái đầu đạn từ trong cơ thể đối phương rơi ra ngoài, rồi rơi xuống đất.
Một màn không thể tưởng tượng nổi này dọa cho Robert sợ đến hét lên, người phụ nữ xinh đẹp ở một bên cũng ngẩn ngơ, sau đó cũng hoảng sợ mà gào thét.
“Mày. . . mày là ai?”
Toàn thân Robert run rẩy, đã sắp không cầm được súng.
Nhưng đối phương vẫn không trả lời, mà bước đến gần, rồi dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào anh ta, làm cho toàn thân anh ta lạnh lẽo. Ngay sau đó, bóng đen ở trước mặt lóe lên, anh ta chỉ cảm thấy cổ mình mát lạnh, sau đó ý thức từ từ ảm đạm.
Lại có một tiếng hét vang lên.
Người phụ nữ kia ngã xuống giường, ngồi bệt trên mặt đất, toàn thân run rẩy kịch liệt, giữa hai cái chân thon dài trắng nõn kia đã có vài giọt nước tiểu màu vàng.
“Đừng. . . đừng giết tôi!” Cô ta khóc nức nở, nói với vẻ cầu xin: “Tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì! Tôi cũng . . . không có quan hệ gì với anh ta!”
“Vậy sao?”
Diệp Mặc cất bước đi qua, nhìn người này với ánh mắt hài hước, Siêu Não điều tra một chút, tất cả tin tức của người này đều xuất hiện trước mặt mình. Cô ta cũng không bị uy hiếp gì cả, mà là tình nhân cũ của Robert, bân thân cũng không phải người tốt lành gì, xuất thân từ kỹ nữ, giờ là một trong những tú bà lớn nhất của nơi này.
Tay của hắn vạch một cái, bàn tay biến thành đao, xẹt qua cái cổ trắng ngần kia.
Thân thể cô ta mềm nhũn ra, ngã vật ra đất, rồi không còn âm thanh gì nữa.
. . .
“Nhanh nhanh nhanh!”
Trong chiếc xe lao nhanh, Nguyên Bân đang không ngừng thúc giục tài xế đi nhanh hơn nữa. . .
Đã 20 phút trôi qua, người anh em Trần kia sẽ không có chuyện gì chứ?
Nếu như người anh em này mất một sợi tóc, vậy cũng là trách nhiệm của anh ta! Nếu như chết, vậy thì cả đời này của anh ta sẽ bất an mất.
Thiếu nữ ở chiếc xe phía sau cũng có vẻ rất khẩn trương, nàng nắm chặt hai tay, lo lắng bất an.
Trong nội tâm của nàng, khi thì ảo não và hổ thẹn vì cảm thấy mình làm sai, khi thì lại lo lắng bất an, trong đầu còn xuất hiện đủ loại tình cảnh tên đầu gỗ kia bị tra tấn, rồi tự trách không thôi.
Đội xe lao nhanh thêm vài phút rồi dừng lại, gặp được vị Fred tiên sinh kia.
“Ở đâu?”
Fred tiên sinh vội vàng chỉ về phía trước, rồi nói: “Ngay phía trước, chính là cái nhà máy kia!”
Cả đám người nhảy xuống xe, chuẩn bị vũ khí, tất cả đều sẵn sàng.
“Đi theo tôi!”
Nguyên Bân vẫy tay một cái, rồi dẫn đầu đi đến.
Đan Phương Ninh ở phía sau thì lại nhỏ giọng thầm thì, tự an ủi mình: “Sẽ không có chuyện gì đâu, cùng làm là bị bắt, bị đánh một trận thôi, thảm thì đúng là hơi thảm, nhưng ít ra cũng không chết.”
Nàng nắm chặt súng trong tay, cảm xúc bắt đầu dâng lên.
Đây là lần đầu tiên nàng cầm súng đi thực chiến, lúc ở trong nước thì không có cơ hội này, tuy nhiên, với kỹ năng bắn súng của nàng, đối phó với đám phần tử ngoài vòng pháp luật này là dễ như trở bàn tay, nên không có gì phải khẩn trương.
Vậy thì để cho nàng lấy công chuộc tội, cứu người ra đi!
Cứ như vậy, một đoàn người vội vàng chạy qua bên đó, tiếp cận nhà máy kia.
“Cháy! Cháy rồi!’
Đột nhiên có người kêu lên, chỉ vì nhìn thấy ánh lửa dâng lên ở trong cái nhà máy kia.
Trong lòng mọi người cũng là lộp bộp một tiếng.
Hỏng rồi!
Nhất định là đàm phán không thành, đánh nhau, nên trong đó mới có thể bốc cháy, người anh em kia dữ nhiều lành ít rồi! Một người thì làm sao có thể chống lại nhiều tay súng như vậy!
“Nhanh!”
Nguyên Bân đã vội muốn chết rồi, vẫy tay một cái rồi chạy như bay.
Đến khi chạy đến công, chỉ thấy bên trong nhà máy cũng đã bốc cháy, khói đen cuồn cuộn. Nguyên Bân dừng bước chân, đang suy nghĩ xem nên xông vào thế nào, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền ra.
Cộc cộc cộc!
Tiếng bước chân rất đều đặn, bước từng bước một đi đến.
Là người nào?
Nguyên Bân hơi nghi ngờ, anh ta nắm chặt súng trong tay, lại híp mắt nhìn về phía làn khói dày đặc kia, ngay sau đó, anh ta liền ngẩn ngơ, miệng vô thức mà há hốc ra.