Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1757 - Chương 1758. Đan Phương Ninh Choáng Váng

Chương 1758. Đan Phương Ninh choáng váng
Chương 1758. Đan Phương Ninh choáng váng

“Nguyên đại ca, sao thế?”

Đan Phương Ninh ở phía sau kinh ngạc nói, nàng cũng tiến lên một bước rồi nhìn vào bên trong kia, đến khi nàng nhìn rõ thì cái miệng nhỏ nhắn cũng không chịu nổi mà há hốc ra, đôi mắt to tròn xinh đẹp kia cũng đã càng tròn hơn.

Biểu cảm này giống như là gặp phải quỷ vậy.

Một bóng người bước ra từ trong khói đặc cuồn cuộn, dáng vẻ ung dung nhàn nhã, trên khuôn mặt bình tĩnh kia còn có một loại nhàn nhà và tiêu sái.

Tiếp đó, hắn nhếch miệng nở nụ cười, thoải mái mà cất tiếng chào hỏi: “A! Mọi người đến rồi à?”

Chân Nguyên Bân mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống.

Anh ta đã rất mờ mịt, rung động, khó tin. . . các loại cảm xúc dâng lên, làm cho trái tim anh ta phải run rẩy.

Rốt cuộc thì người anh em này là thần thánh phương nào?

Vừa đến đã điều tra ra được chân tướng, tiếp đó lại một mình xâm nhập hang ổ của kẻ thù, cuối cùng lại đi ra mà không bị tổn thương chút nào. Đây chính là một trong những thế lực lớn nhất ở nơi này, cái hang ổ này phải có vài chục người là ít! Thậm chí có thể có hơn trăm người.

Sao vị này có thể bình tĩnh như vậy? Sao có thể không bị thương một chút nào?

Đan Phương Ninh ở bên cạnh cũng ngốc trệ.

Trong mắt của nàng, bóng người đơn bạc dưới ánh lửa ngập trời ở phía sau lưng kia, bỗng nhiên trở nên vô cùng cao lớn.

Đây rõ ràng là một cao thủ cực kỳ mạnh mẽ!

Mình thật sự là có mắt như mù!

Nàng lại cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Đến khi nàng lấy lại tinh thần, khuôn mặt trắng noãn lại đỏ lên, thẹn đến muốn chui xuống đất.

Fred đã chạy đến đây, anh ta cũng há hốc miệng nhìn bóng người đi ra từ bóng biển lửa kia, rồi lại ngây người một lúc lâu.

Diệp Mặc đi ra, vẫy vẫy tay nói: “Không có chuyện gì, đi thôi!”

Nguyên Bân lấy lại tinh thần, giọng nói có hơi lắp bắp: “Người. . . bên trong đâu rồi? Còn nữa, người. . . của chúng ta đâu?”

Diệp Mặc nói: “Chết rồi, một mồi lửa đốt sạch! Còn về phần người của chúng ta, họ đã bị bán cho đám ‘đầu xà’ rồi, tìm tiếp thôi!”

“Chết. . . chết hết rồi?” Mặt Nguyên Bân tràn đầy khó tin: “Đầu xà? Đầu xà gì! À, vậy thì điều tra kiểu gì?”

Nguyên Bân tất nhiên biết ‘đầu xà’ là gì, đây là một đám người chuyên giúp người vượt biên, một số ‘đầu xà’ mạnh mẽ thì còn có thể tổ chức buôn bán nhân khẩu, loại tội phạm này ở châu Âu và toàn thế giới đều là loại người hung ác nhất.

Diệp Mặc cười nói: “Tôi sẽ nghĩ biện pháp! Mà đây cũng là một tin tốt, ít nhất thì bọn họ vẫn chưa chết!”

“Cũng đúng!” Nguyên Bân gật đầu.

Vừa mới bị bán đi, có thể còn đang trên đường vận chuyển, chưa đến mức mất mạng.

Nhưng muốn điều tra chuyện này, thì không dễ dàng chút nào.

Tuy nhiên, coi như là cũng có tiến triển rất lớn rồi.

Nguyên Bân lại nghĩ mình không có chút cống hiến này, tất cả đều là công lao của người anh em này, thì anh ta lại thấy cực kỳ hổ thẹn.

Người anh em này thật sự quá lợi hại! Tâm tư nhạy bén, ánh mắt độc đáo, ngay cả thân thủ cũng mạnh như vậy, bảo sao lại được sếp lớn phái đến điều tra chuyện này.

Nguyên Bân quan sát người anh em này một phen, lại thầm than một tiếng, trong lòng thì vô cùng kính nể.

Đan Phương Ninh ở bên cạnh cũng ngước mắt lên, vụng trộm đánh giá một phen. Nàng khi thì cắn môi, khi thì lộ ra vẻ xấu hổ, một lát sau thì hai mắt sáng rực lên như sao, bên trong còn có một tia sùng bái.

Trần đại ca thật là lợi hại nha!

Không hổ danh là người bên cạnh Diệp thủ phủ, không biết anh ấy có biết họ Đường kia không? Anh ấy và họ Đường kia, ai mạnh hơn nha? Chắc hẳn là họ Đường kia rồi!

Lần sau có thể hỏi thăm một chút, để xem tình hình của họ Đường kia thế nào rồi!

Nàng nhếch môi cười, trong lòng bắt đầu có tính toán riêng.

Nàng cũng không gọi Diệp Mặc là đầu gỗ nữa, mà mở miệng gọi một tiếng Trần đại ca.

Diệp Mặc cười nói: “Trở về thôi! Không có chuyện gì đâu, mọi người không cần quan tâm chuyện điều tra ‘đầu xà’, tôi sẽ nghĩ biện pháp điều tra chuyện này!”

“Được!” Nguyên Bân vội vàng đáp lời, anh ta cũng biết là không nên ở lại đây quá lâu, đi sớm một chút cho thỏa đáng, đừng chọc phải phiền phức gì thì hơn.

“Người anh em, cậu không trở về khách sạn với bọn tôi à?” Nguyên Bân thấy người anh em này không lên xe mình, mà leo lên xe của Fred tiên sinh kia, thì lại kinh ngạc hỏi.

“Tôi còn phải đến một chỗ, làm một chuyện!” Diệp Mặc mỉm cười, vẫy tay một cái rồi leo lên xe.

“Nơi nào?”

“Công ty Hắc Thủy!”

Diệp Mặc nói xong thì đóng cửa xe lại, xe khởi động rồi nhanh chóng rời đi.

“Hắc Thủy?”

Nguyên Bân giật mình tại chỗ.

Đúng rồi! Thủ phạm chân chính là đám Hắc Hủy kia, cũng là một trong những đối thủ cạnh tranh của công ty, nhưng tòa nhà của đối phương lại không dễ dàng xông vào như vậy!

Tuy nhiên, đối với người anh em này mà nói, thì chắc hẳn là không có vấn đề gì!

Nguyên Bân quay đầu liếc mắt nhìn đám cháy ở cách đó không xa, anh ta lắc đầu một cái, rồi không nói gì. Người ta đã dám đi, chắc chắn là có bản lĩnh này, nên không cần lo lắng.

“Đi thôi!”

Anh ta dẫn người lên xe, sắc mặt lại hơi cổ quái. Còn tưởng rằng chuyến này sẽ phải làm việc rất lâu, không ngờ chỉ mới nửa ngày là đã kết thúc, tiếp theo nên làm gì?

Về nước à?

Thật sự là. . . không tưởng tượng nổi!

Nguyên Bân hít một tiếng, dẫn người về khách sạn, sau đó gọi điện thoại cho sếp Ngô ở trong nước để báo cáo tình hình.

Hết chương 1758.
Bình Luận (0)
Comment