“Ai? Điện thoại của ai?”
Một lát sau, nàng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, liền sửng sốt một chút, lúc này mới ý thức được là điện thoại di động của mình, liền bảo người hầu mang đến.
“Số lạ?”
Vừa nhìn thấy là số lạ thì nàng định dập máy luôn, nhưng do dự một chút thì vẫn nghe máy, gọi vào giờ này thì không giống như là điện thoại quấy rầy, chẳng may có chuyện gì thật thì sao!
Nàng vẫn nằm sấp, cầm điện thoại di động lên, mở miệng hỏi: “Alo! Ai vậy?”
“Là tôi!” Đầu dây bên kia là một giọng nói trong trẻo.
“Hử? Anh là ai?”
Nàng lại sững sờ một chút, hơi cau mày vì có chút không vui.
Giọng điệu của tên này thật sự khiến người ta khó chịu, cứ như kiểu mình là nhân vật ghê gớm nào đó vậy, cứ như là nàng nghe giọng thì sẽ phải biết là ai vậy.
Khẩu khí thật lớn!
Vài giây đồng hồ sau, nàng mới phản ứng kịp, vộ vàng ngồi dậy, vừa vui mừng lại vừa nghi ngờ khó hiểu mà hỏi: “A! Là anh à!”
Là anh chàng đẹp trai kia!
Giọng nói này, không sai!
Anh chàng này rất đẹp trai, giọng nói cũng rất dễ nghe.
Thế nhưng mà kỳ lạ, mình gửi Wechat thì không trả lời, vì sao còn gọi điện thoại cho mình, không phải là lừa đảo đấy chứ? Thế nhưng mà không đúng, ai sẽ giả mạo anh ta chứ!
Đối diện lại nói: “Là tôi!”
“Anh. . .sao anh lại gọi điện thoại cho tôi? Có chuyện gì sao?” Nàng cố gắng đè nén tâm tình kích động, rồi lại nằm xuống lần nữa, cười hỏi: “Bây giờ tôi là người đàng hoàng, không làm chuyện xấu! Tôi phải làm một người tốt, anh đừng quấy rầy tôi nữa!”
Bên kia lại yên lặng một lát, nhưng bối cảnh lại có hơi ầm ĩ, dường như có âm thanh lốp bốp như đang thiêu đốt, còn có tiếng gào, tiếng kêu gì gì đó, nhưng nàng không hiểu, tựa như là tiếng Đức.
Nàng nghe một lát, tò mò hỏi: “Anh. . . anh đang ở đâu? Anh . . . anh đang làm vậy? Đó là âm thanh gì vậy?”
“A! Tôi chỉ ném cây đuốc thôi.”
???
Đôi mắt đẹp của Tại Hồng Mị lập tức trợn tròn lên, ngây người tại chỗ, suýt nữa thì đánh rơi điện thoại luôn.
Môi nàng run run, anh chàng đẹp trai này đang nói cái gì vậy?
Trời ạ!
Sao anh ta lại làm loại chuyện này?
Nói đùa! Nhất định là nói đùa, đúng không?
Nàng lại giơ tay lên nâng trán, chỉ cảm thấy rất hoang đường, nàng vất vả lắm mới cải tà quy chính, muốn hoàn lương, kết quả anh chàng đẹp trai này lại bắt đầu?
Làm thủ phủ thì không muốn, hưởng thụ cuộc sống bình thường không tốt sao?
“Anh. . . anh đang nói đùa đúng không?”
Tại Hồng Mị miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Cô cảm thấy tôi giống như đang đùa à?”
“. . .”
Môi đỏ của Tại Hồng Mị hé ra, nhưng lại không biết nói gì.
Bên kia lại truyền đến tiếng nói lạnh lẽo của Diệp Mặc: “Mấy tên Hắc Thủy đáng chết này, bọn họ bắt người của tôi, bình thường cũng làm không ít chuyện xấu, đáng chết!”
“Hắc Thủy? Còn bắt người của anh?”
Tại Hồng Mị hơi cau mày, nàng thấy hơi nghi ngờ.
“An ninh Hoa Thiên.”
“A!”
Tại Hồng Mị sửng sốt một chút rồi bừng tỉnh.
Nàng cũng biết công ty an ninh Hoa Thiên này, Hắc Thủy bắt người của Hoa Thiên, chắc hẳn là cạnh tranh ác ý! Vậy thì đúng là chết không oan, bọn họ động vào ai cũng được, sao nhất định phải động vào tên sát tinh này!
Huyết Diễm ngày xưa uy phong đến mức nào chứ!
Cũng coi như là một tồn tại có uy danh hiển hách ở châu Âu, nhưng cuối cùng vẫn phải chôn vùi dưới tay của anh chàng này thôi.
Anh chàng đẹp trai này không chỉ là một thủ phủ, mà còn có thực lực mạnh đến đáng sợ.
Nàng mím môi một cái, nghi ngờ hỏi: “Vậy. . . vậy anh tìm tôi làm gì?”
Diệp Mặc nói: “Người của tôi bị bán cho ‘đầu xà’, cô từng làm cái này đúng không! TÌm người rồi mua về giúp tôi.”
Sau khi nghe xong, Tại Hồng Mị lại nhướn mày lên.
Thì ra là tìm nàng giúp đỡ!
Hừ! Tên đàn ông thối!
Lúc trước thì lạnh như băng với nàng, hờ hững lạnh lẽo, bây giờ có việc thì lại đến tìm nàng, thế mà cũng không biết ngại!
Nàng kéo dài giọng, cười đắc ý nói: “Diệp tiên sinh, rất xin lỗi, có lẽ trước kia tôi từng làm cái này, nhưng bây giờ tôi đã rửa tay gác kiếm, hoàn toàn không có quan hệ gì với cái nghề này.”
“Vậy sao?”
“Đương nhiên, bây giờ tôi rất ngoan, rất đoàng hoàng, chỉ làm ăn nghiêm chỉnh, không dính dáng gì đến mấy chuyện xấu kia. Tôi cho rằng mình cũng là một người tốt. Trước kia, tôi cũng chỉ bán một số phần tử xấu, chứ không động đến người bình thường!”
“Người tốt?!”
“Đúng thế nha!”
“Bao nhiêu tiền, cô nói đi!”
“Đây không phải vấn đề tiền, tôi là nữ nhân nông cạn như vậy sao?”
“Vậy cô muốn cái gì?”
“Muốn anh. . . muốn anh nợ tôi một lần!”
Nàng vốn định nói là muốn anh, nhưng suy nghĩ một chút, mà bên cạnh còn có người, cho nên liền đổi giọng.
“Được!”
“Vậy thì tốt! Tôi sẽ xử lý cho anh ngay, tìm được thì giao cho anh bằng cách nào? Bây giờ anh đang ở châu Âu à?”
“Ừm!”
“Tốt lắm, đến khi đó tôi sẽ đích thân đưa đến cho anh, anh chờ tin tốt của tôi là được!”