Tại Hồng Mị cúp điện thoại xong, thì lại nhếch miệng cười.
Mặc dù cậu em trai này có chút đáng giận, nhưng nàng là một người chị, thì phải rộng lượng một chút, không thể chấp nhặt được, cho nên nàng sẽ giúp chuyện này!
Dù sao thì nàng cũng là một người chị gái có ‘tâm hồn’ rộng lớn nha!
Nàng quay người, cúi đầu nhìn một chút rồi lại cười đắc ý.
Nàng vẫn luôn rất tự tin với dáng người của mình.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại nghĩ đến thứ gì đó thì hơi cau mày, người phụ nữ họ Đường kia. . . dáng người của cô ta còn đẹp hơn nàng, đẹp đến mức phạm quy!
“Thôi đi! To hơn mình thì lại thế nào, cũng chỉ là một con nhóc không hiểu phong tình mà thôi, vừa nhìn đã biết là con chim non không có kinh nghiệm rồi!”
Nàng hừ một tiếng, sau đó đi vào tắm qua, lau người rồi khoác áo ngủ, gọi mấy tên thủ hạ đến để phân phó vài câu.
Một bên khác, Diệp Mặc đi ra khỏi đám cháy, trở về xe.
Lúc nãy, hắn bắt được thủ phạm, rồi ném ra khỏi tòa nhà văn phòng Hắc Thủy, cuối cùng thì đốt sạch. Đây là trả thù, cũng là cảnh cáo, sau này có ai muốn động đến người của Hoa Thiên thì cũng phải cân nhắc một chút, xem xem bản thân có thể tiếp nhận sự trả thù của Hoa Thiên hay không.
Đây cũng là lý do vì sao hắn lại ra tay độc ác như vậy!
Không tàn nhẫn một chút, thì đám người này không biết sợ!
Hắc Thủy này, còn cả tập đoàn Rao kia nữa, không phải bọn họ cho rằng Hoa Thiên không có thế lực ở đây, là quả hồng mềm cho nên mới dám ra tay sao. Nhưng sau ngày hôm nay, sẽ không còn ai dám nghĩ như vậy nữa.
“Đi thôi!”
“A!”
Fred vội vàng đáp lời, thúc giục tài xế xuất phát, đi trở về khách sạn.
Anh ta càng ngày càng e ngại vị này.
Một người, hủy diệt toàn bộ tập đoàn Rao, bây giờ lại bắt người phụ trách của Hắc Thủy, còn đốt luôn cả tòa nhà văn phòng của bọn họ, thủ đoạn này quá tàn nhẫn, vị này đúng là không phải người bình thường!
Dọc theo đường đi, Fred không dám lên tiếng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Nếu như không có gì bất ngờ, thì chẳng mấy chốc sẽ tìm thấy người thôi! Tôi đã tìm vài mối quan hệ rồi, nên không cần phái người đi tìm nữa.” Đến khách sạn, Diệp Mặc phân phó một câu rồi mới nhảy xuống xe, đi vào trong khách sạn.
Hắn chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, bên này là chín giờ tối, Đế Kinh cũng đã gần bốn giờ sáng, qua một hai tiếng nữa là phải dậy làm bữa sáng cho bọn nhỏ rồi.
“Trần đại ca!”
Diệp Mặc vừa đi đến cửa phòng của mình, còn chưa mở cửa thì đã thấy cửa phòng bên cạnh mở ra, một gương mặt xinh đẹp ló ra, chính là cô nhóc họ Đan kia.
Nàng đã tắm rửa thay quần áo, một chiếc váy nhỏ màu đen, chắc hẳn là đồ ngủ, tương đối rộng rãi, hai cái dây treo trên vai rất tinh tế, mơ hồ có thể nhìn thấy những đường cong uyển chuyển ở bên trong.
Nàng có một đôi cánh tay củ sen, đôi vai trắng như tuyết và một đôi chân ngọc ngà thon thả, làn da của nàng óng ánh tinh tế tỉ mỉ, có vẻ non mềm đặc hữu của thiếu nữ.
Diệp Mặc nhìn nàng một cái, không khỏi giật mình.
Trong đầu hắn không khỏi hiện lên những gì đã nhìn thấy lúc trước, thiếu nữ thướt tha gợi cảm, bóng lưng thanh xuân mê người làm cho hắn có ấn tượng sâu sắc.
“Là cô à! Còn chưa ngủ sao?”
Diệp Mặc lên tiếng, rồi vội vàng chuyển ánh mắt đi, mở cửa phòng của mình.
Cô nhóc họ Đan này rất xinh đẹp, tuổi tác cũng tầm Y Y và cô bạn hoa khôi của Y Y. Tuy nhiên, hai người này có khí chất khác nhau, bạn học của Y Y càng trong sáng và ngây thơ hơn, càng ‘tiên’ hơn một chút, còn cô nhóc họ Đan này thì càng kiều mị và hoạt bát hơn một chút.
“Không có nha, đang chờ anh đây!”
Thiếu nữ nói một tiếng, mặt lại đỏ lên vì hơi xấu hổ, nàng cúi đầu nhìn xuống bàn chân mình.
Diệp Mặc buồn bực nói: “Chờ tôi làm gì?”
“Xin. . . xin lỗi nha!” Thiếu nữ ngượng ngùng nói: “Lúc trước. . . đã chê cười Trần đại ca, tôi. . . tôi biết sai rồi! Thật xin lỗi! Tôi không cố ý!”
“A! Không có gì!” Diệp Mặc khoát tay: “Không cần để trong lòng.”
Hắn nói xong liền tiến vào phòng.
“Thế nhưng mà. . .tôi vẫn thấy rất áy náy! Lần này, may mà có Trần đại ca anh ở đây, cho nên mới có thể điều tra nhanh như vậy, tôi còn giễu cợt anh, đúng là không nên!”
Cộc cộc cộc!
Nàng giẫm lên đôi dép lê, đi theo vào trong, khuôn mặt vẫn đỏ như cũ, giống như là một đứa trẻ phạm sai lầm, sợ bị trách mắng, nên làm bộ đáng thương.
Diệp Mặc cười nói: “Không có chuyện gì đâu!”
“Trần đại ca, con người anh thật tốt!” Nàng ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười ngọt ngào, tán dương vài câu: “Bản lĩnh cũng rất lợi hại, Trần đại ca, sao anh lại lợi hại như vậy? Trong đó có rất nhiều người nha!”
“Anh lợi hại như vậy, vậy anh có biết người phụ nữ họ Đường kia không?”
Nàng tán dương một phen, sau đó chớp chớp đôi mắt to tròn, trong mắt có thêm vài phần giảo hoạt. Nàng ngồi xuống giường, hai tay nắm váy, đặt ở trên cặp đùi xinh đẹp.
“Người phụ nữ họ Đường?”
Diệp Mặc nghe xong thì sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng.