Thiếu nữ kiều mị rất nghiêm túc mà gật đầu: “Đúng vậy! Là cận vệ của Diệp thủ phủ!”
Diệp Mặc kinh ngạc hỏi: “Cô hỏi cô ấy làm gì?”
“Quả nhiên là biết!” Thần sắc Đan Phương Ninh vui mừng: “Tôi. . . chỉ hỏi một chút thôi! Vì cảm thấy hơi tò mò với cô ấy, mọi người đều nói cô ấy là người mạnh nhất Hoa Thiên, cũng là cao thủ lợi hại nhất trên giang hồ, ngay cả cha tôi cũng không phải đối thủ!”
“Cha cô?” Diệp Mặc lại khẽ giật mình.
“Cha tôi từng so chiêu với cô ấy, nhưng đã thua, còn nói là cô ấy rất lợi hại, tôi lại thấy không phục lắm, Trần đại ca, anh cảm thấy cô ấy mạnh đến mức nào? Cô ấy học từ môn phái nào? Anh cảm thấy tôi có thể đuổi kịp cô ấy, chiến thắng cô ấy hay không?”
“Cô muốn thắng cô ấy á?”
Sắc mặt Diệp Mặc trở nên cổ quái.
Mục tiêu của cô bé này không nhỏ nha!
“Đúng vậy! Anh đừng thấy tôi còn nhỏ, nhưng tôi rất lợi hại nha, tôi chính là thiên tài luyện võ, thực lực không kém cha tôi nha.” Đan Phương Ninh ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, nói với vẻ kiêu ngạo, nàng còn ưỡn ngực, để lộ đường cong ngạo nghễ.
Ánh mắt Diệp Mặc hơi đảo qua rồi lại dời đi luôn.
Hắn rất muốn nói cho cô bé này biết là chân tướng rất tàn nhẫn, nhưng nghĩ ngợi giây lát thì lại thôi, cô bé này vẫn chỉ là một đứa nhóc! Có ước mơ cũng là chuyện tốt, mặc dù ước mơ này rất không thực tế.
Diệp Mặc mỉm cười, khích lệ: “Có cơ hội, cố gắng một chút thì vẫn có cơ hội.”
“Thật sao? Vậy tôi an tâm rồi!” Đan Phương Ninh nghe thấy thế thì không khỏi vui vẻ mừng rỡ.
Cha luôn miêu tả họ Đường kia rất đáng sợ, còn nói mình không có cơ hội. Mặc dù nàng không phục lắm, nhưng đáy lòng vẫn còn chút thấp thỏm, không có bao nhiêu tự tin, nhưng bây giờ Trần đại ca đã nói như vậy, thì nàng an tâm rồi.
Họ Đường kia, không phải là không thể chiến thắng.
Nàng lại truy hỏi: “Trần đại ca, anh rất thân với cô ấy à?”
Diệp Mặc che giấu lương tâm mà nói: “Cũng bình thường!”
Đan Phương Ninh hơi cau mày, tò mò hỏi: “Vậy. . . vậy cô ấy là người như thế nào?”
“Cô ấy à!” Diệp Mặc suy tư một chút, cười nói: “Là một cô gái rất ngây thơ!’
“Ngây thơ?” Đan Phương Ninh ngạc nhiên.
Trong miệng người khác thì vị kia rất là đáng sợ, rất khủng bố, khí chất lạnh lẽo như băng, lại còn cực kỳ mạnh mẽ và bá đạo, giống như một con boss vậy!
Người như vậy thì làm sao có thể dính dáng đến hai từ ngây thơ được?
Nhất định là Trần đại ca đang nói đùa!
Diệp Mặc nghĩ đến cái gì, lại mỉm cười nói: “Đúng vậy! Rất ngây thơ!”
Đan Phương Ninh mím môi, không cam lòng nói: “Trần đại ca, anh gạt người! Có phải anh thấy tôi nhỏ tuổi, nên cảm thấy dễ lừa gạt không?”
“Sao lại thế được!” Diệp Mặc bật cười.
Mặc dù . . . đúng là cô bé này dễ lừa thật.
Hắn khoát tay, nói: “Được rồi, cô nên trở về nghỉ ngơi đi, tôi cũng nghỉ ngơi đây!”
“Được rồi!”
Đan Phương Ninh bất đắc dĩ đứng lên, vẫy tay chào rồi đi ra ngoài.
Nàng về đến phòng, khi đi qua chiếc gương thì lại liếc mắt nhìn một chút, hình như không thích hợp lắm, váy ngủ quá mỏng, làm dấu vết ở bên trong nổi lên.
“Lần sau phải chú ý một chút, có điều. . . hình như Trần đại ca cũng rất đàng hoàng chính trực. . .”
Nàng mím môi, mặt hơi đỏ lên.
Sau đó, nàng lại đi rửa mặt, cởi váy ngủ rồi chui vào trong ổ chăn, nhắm mắt lại, một lát sau đã ngủ say.
Trong nhà.
Diệp Mặc mở mắt ra, hắn nhìn thời gian, còn chưa đến năm giờ sáng.
Hắn lấy thứ màu bạc ở trên thái dương xuống, đặt lên tủ đầu giường, sau đó nghiêng người, ôm người ngọc ở bên cạnh rồi chợp mắt thêm một lúc.
Lần đầu tiên điều khiển phân thân lâu như vậy, nên vẫn chưa quen lắm.
Điều khiển phân thân giống như là đang chơi game vậy, nhưng càng chân thật hơn, mà hắn cũng biết tất cả mọi chuyện đều là thật, bây giờ nghĩ lại một chút thì thấy hơi khó chịu.
Mặc dù là dùng phân thân, nhưng cũng coi như là hắn đích thân giết người, lại còn là lần đầu tiên.
Tuy nhiên, một lát sau là hắn đã khôi phục bình thường, dù sao cũng không phải tay của mình, nên cảm giác cũng không mãnh liệt như vậy, hơn nữa, đó đều là những kẻ đáng chết.
Khi nghe thấy tiếng động bên phòng bọn nhỏ, hắn liền thức dậy, bắt đầu một ngày mới bận rộn.
Dương Mạn Ny vẫn dậy sớm như mọi khi, nàng đi dạo một vòng, ăn vụng vài miếng, rồi lại trở về ngủ thêm một lát, sau đó mới thay quần áo và ra chơi với hai đứa bé.
Công ty của nàng và Ngọc Tình bây giờ không tệ lắm, mà nàng cũng coi như là bà chủ nên cũng không quá bận rộn, thỉnh thoảng đi đến công ty một chút, thời gian còn lại thì ở nhà với Ngọc Tình.
Ngọc Tình cũng giống như vậy, bận rộn một thời gian rồi lại nghỉ một thời gian dài, bảo trì tỷ lệ xuất hiện trước công chúng là được.
Hơn chín giờ, Diệp Mặc đi ra ngoài, hắn chạy đến Thần Châu.
Sau khi nói chuyện với Lâm Ích Phi, hắn đi xuống dưới, gặp Đường Nguyệt Dao.