“Người của tôi đã đi đón người rồi, cùng lắm là nửa tiếng sau sẽ đến, tôi đã bảo bọn họ đưa người về, lần này tôi đã tốn không ít tiền đấy.” Nàng liếc mắt nhìn đồng hồ một cái.
Diệp Mặc nói: “Cảm ơn!”
“Tôi hỏi anh một vấn đề nhé!”
“Vấn đề gì?”
“Lúc trước, tại sao anh lại muốn đối phó Huyết Diễm? Vì sao loại người như anh lại nhúng tay vào mấy chuyện này? Anh có nhiều tiền như vậy rồi, còn rất có danh vọng và địa vị ở Hoa quốc nữa mà.”
“Bởi vì bọn họ trêu chọc tôi!”
“Được rồi! Nói như vậy thì đó là sai lầm của đám người Ưng Đường ngu xuẩn kia!” Tại Hồng Mị nhún vai một cái, cười nói.
Cậu em trai này đúng là ghét ác như cừu nha! Thật là. . .!
Tại Hồng Mị lại nói: “Tôi còn có một vấn đề. . .”
Diệp Mặc: “Sao lại có nhiều vấn đề như vậy!”
“Anh có nói hay không?”
“Nói đi!’
“Có phải anh cũng có linh văn không?” Nàng vừa nói, vừa dùng đôi mắt đẹp nóng bỏng để nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc.
Đối với vấn đề này, nàng đã nghi ngờ rất lâu, nhưng lại không dám khẳng định. Hôm đó, nàng không thấy bất kỳ thứ gì đặc thù ở trên người Diệp Mặc cả, mà Bàng Kinh Hải và người phụ nữ họ Đường kia, sau khi phát động linh văn thì hai mắt bọn họ đều có chỗ đặc thù.
Tuy nhiên, Diệp Mặc lại không có, nhưng thực lực của Diệp Mặc lại mạnh đến đáng sợ, có thể nói là nghiền ép Bàng Kinh Hải.
Tuy rằng khi đó Bàng Kinh Hải đã bị thương, nhưng vẫn sức chiến đấu còn sáu bảy phần mười, nếu như không có linh văn, thì làm sao đối phó được?
Diệp Mặc thản nhiên nói: “Không có, tôi không cần thứ này!”
Tại Hồng Mị nhất thời ngạc nhiên.
Không có? Không cần?
Vậy vì sao anh ta lại lợi hại như vậy?
Thật sự là kỳ lạ!
Tại Hồng Mị thấy Diệp Mặc không có ý định nói ra, thì cũng không hỏi nữa, đây là bí mật của người ta, có hỏi thì người ta cũng không nói.
Nàng nghĩ ngợi giây lát, lại hỏi tiếp: “Vậy tôi muốn hỏi chuyện khác, con nhóc họ Đường kia có hai đạo linh văn đúng không? Đó là linh văn gì? Anh biết không?”
Chỉ có người có hai đạo linh văn, mới có thể đánh cho Bàng Kinh Hải chạy trối chết.
Diệp Mặc hơi gật đầu, nhưng không có lên tiếng.
“Con nhóc này may mắn thật! Tôi vất vất vả vả mới kiếm được một đạo, cô ta lại có tận hai đạo, xem ra tôi cũng không đánh lại cô ta.” Nàng thở dài một tiếng.
“Hành động lần này của anh rất oanh động, hủy diệt tập đoàn Rao, phá hủy một phân bộ của Hắc Thủy, tất cả đều tạo thành oanh động không nhỏ, tôi nghĩ là sau này sẽ không có ai dám dễ dàng động đến Hoa Thiên của anh đâu!”
“Thời gian gần đây, tôi đang bận tiếp nhận tài sản của Huyết Diễm, Huyết Diễm không còn cũng có ảnh hưởng không nhỏ. . .”
Hai người tiếp tục trò chuyện một lúc, nửa tiếng sau, nàng nhận được một cuộc điện thoại, hai người liền đứng dậy đi ra ngoài.
Xe chạy đến vùng ngoại ô thì dừng lại.
Hai phút sau, có mấy chiếc xe đi đến, đám người Fred và Nguyên Bân xuống xe, rồi chạy lên nghênh đón.
Fred vừa nhìn thấy Diệp Mặc thì cung kính hô lên: “Trần tiên sinh!”
Sau đó, anh ta lại nhìn thấy một người phụ nữ yêu mị bước xuống xe, nội tâm không khỏi âm thầm kinh hãi, vị này chính là ‘quan hệ’ mà Trần tiên sinh đã tìm sao?
Chắc hẳn cũng là người có địa vị ở thế giới ngầm rồi!
Nhìn khí chất đã thấy là không đơn giản rồi!
Đám người Nguyên Bân cũng hơi giật mình, ngay sau đó cũng hiểu thân phận của người này, bọn họ cũng lộ ra vài phần khách khí và cung kính.
Đan Phương Ninh cũng đi theo, nàng chớp chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp, tò mò hỏi: “Trần đại ca, dì này là. . .?”
Bà dì này rất xinh đẹp, dáng người cũng rất tốt, nhưng mà khí chất có hơi là lạ, có chút quá yêu diễm, mị hoặc, còn có hơi tà tà, không giống người tốt!
“Dì?”
Tại Hồng Mị vốn đang mỉm cười, nàng muốn tạo một ấn tượng tốt với đám đồng bạn của Diệp tiên sinh, nhưng bây giờ nghe thấy một chữ dì này, lập tức không kiềm chế được nữa.
Đôi mắt đẹp của nàng trừng lên, nhìn từ trên xuống vị thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ này.
“Thì ra là một cô nhóc! Nhìn tuổi tác thì là lông chưa mọc đủ nhỉ! Vậy mà đã học người ta đi làm vệ sĩ? Lần sau phải mở to mắt ra mà nhìn, là chị, chứ không phải là dì!” Tại Hồng Mị hừ nói, còn liếc mắt lườm một cái.
“Ai. . . ai là con nhóc, tôi. . .tôi. . .”Mặt Đan Phương Ninh đỏ lên, nàng rất muốn nói lông đã mọc dài, nàng đã không còn là con nhóc con nữa rồi, nhưng mà lại ngượng không dám nói.
Đối với nàng mà nói, đây không phải là dì sao, nhìn tuổi tác thì ít nhất cũng phải hai bảy hai tám, thậm chí là ba mươi.
Tại Hồng Mị lại tiến lên, khoác lên tay của Diệp Mặc, áp vào bên tai của hắn để nói nhỏ, dáng vẻ rất là thân mật: “Anh cũng thật là, tại sao lại để một con nhóc vào công ty, dung mạo đúng là đáng yêu thật, nhưng mà vẫn còn kém xa họ Đường kia.”
Nàng nói đến đây thì dừng lại, không nói tiếp nữa. Thân phận bây giờ của Diệp Mặc không phải là Diệp thủ phủ, mà chỉ là một thủ hạ mà Diệp thủ phủ phái đến đây để xử lý chuyện này với đám người của Hoa Thiên mà thôi.
Nói nhiều thì sẽ bại lộ thân phận của Diệp Mặc mất.