Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1766 - Chương 1767. Đan Phương Ninh: Bà Dì Này Thật Đáng Giận!

Chương 1767. Đan Phương Ninh: Bà dì này thật đáng giận!
Chương 1767. Đan Phương Ninh: Bà dì này thật đáng giận!

Đan Phương Ninh trợn tròn mắt lên, ưỡn bộ ngực phình lên, không cam lòng nói: “Cô cũng biết họ Đường kia? Tôi. . . tôi kém cô ta ở chỗ nào!”

Tiếp đó, nàng lại rất tự tin mà nói: “Qua vài năm nữa, tôi sẽ vượt qua cô ta!”

Phốc!

Tại Hồng Mị ngơ ngác một chút, rồi lại bật cười, rồi ôm lấy Diệp Mặc ở bên cạnh mà cười đến run rẩy, giống như là nghe thấy chuyện cười nào đó rất buồn cười vậy.

“Vượt qua cô ta? Chỉ bằng cô? Ha ha! Chết cười mất thôi! Con nhóc nhà cô thật là vừa khờ vừa đáng yêu!”

Nàng càng cười lớn hơn, làm cho gương mặt thiếu nữ đỏ bừng lên vì xấu hổ và giận dữ, một đôi bàn tay trắng như phấn đã siết chặt.

Bà dì này quá ghê tởm!

Nàng nghiến chặt hàm răng, trong lòng âm thầm mắng mỏ.

Tại Hồng Mị cười đến chảy cả nước mắt, nàng đứng vững rồi mới nhìn về phía phía nữ ở trước mặt, trêu ghẹo nói: “Em gái, chờ khi nào em vượt qua chị đây, thì em hãy so với họ Đường kia! Nhưng chị đây đoán là cả đời này em cũng không thể làm được đâu!”

“Tôi. . . tôi rất lợi hại! Sớm muộn gì cũng sẽ đuổi kịp các người! Họ Đường kia mạnh hơn cô bao nhiêu? Hai người đã từng so tài rồi?” Đan Phương Ninh hừ nói.

Tại Hồng Mị cười nói: “Từng so tài một lần, cô ta mạnh hơn tôi một chút xíu, coi như là không kém bao nhiêu.”

Dù sao thì đám người này cũng không biết, khoác lác cũng không sợ bị lộ!

Tại Hồng Mị vừa nói xong, sắc mặt đám người Nguyên bân đều biến đổi, trong mắt nhiều hơn vài phần kính sợ, đây cũng là một cao thủ sao? Mà cũng đúng, người có thể làm bạn với người anh em Trần này và vị Đường tiểu thư kia, thì có thể là kẻ yếu sao!

Đan Phương Ninh cũng lấy làm kinh hãi, không ngờ bà dì ở trước mặt này lại mạnh như vậy, nàng lắp bắp vài câu, có chút không biết trả lời thế nào.

“Khụ khụ!” Diệp Mặc liền mở miệng giải vây: “Đi vào đón người đi! Lần này may mà có Tại tiểu thư hỗ trợ, cô ấy có chút quan hệ ở phương diện này, nên mới tìm được người về.”

“Không cần cảm ơn! Chuyện phải làm thôi!” Tại Hồng Mị nở nụ cười xinh đẹp, lại ôm chặt tay của Diệp Mặc, cứ như là một cặp tình nhân đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt vậy.

“Trần đại ca cười thật là miễn cưỡng! Bà dì này phải lớn hơn Trần đại ca mấy tuổi, thế mà còn không biết e lệ!” Đan Phương Ninh âm thầm đậu xanh rau muống, lại cảm thấy bất bình thay cho Trần đại ca.

“Đa tạ Tại tiểu thư!” Fred khom người nói, sau đó đi theo Diệp Mặc vào trong.

Bên trong tòa nhà bỏ hoang này có vài chiếc xe, ở giữa là một chiếc xe hàng lớn, còn có mấy cô gái tư thế hiên ngang đang đứng bên cạnh.

Tại Hồng Mị mở miệng nói: “Mở ra đi!”

Vài cô gái kia nghe thấy thế liền mở thùng xe ra, bên trong có mấy tên nam tính, tất cả đều là quần áo rách rưới, chính là chín người mất tích.

Tay chân của bọn họ đều bị khóa lại bằng xích sắt.

“Nhanh nhanh!”

Fred vội vàng bảo người của mình tiến lên mở khóa, lại khoác áo cho bọn họ, rồi bắt đầu trấn an.

Đan Phương Ninh nhìn về phía mấy cô gái áo đen kia, lại nhìn về phía Tại Hồng Mị, nói: “Những người này. . . đều là thủ hạ của cô?”

Bà dì này là đại lão gì đó ở thế giới ngầm à?

“Đúng vậy!”

“Xem ra thế lực của cô rất lớn!”

Tại Hồng Mị liếc mắt một cái, rồi mở miệng nói: “Đó là trước kia thôi, bây giờ chị đây đã rửa tay gác kiếm, không làm nữa rồi. Bây giờ chị đây là một thương nhân đàng hoàng, cô đừng có nói lung tung.”

Nguyên Bân tiến lên kiểm tra tình hình của mọi người, sau khi thấy không có vấn đề gì thì mới quay lại, nói với Diệp Mặc: “Người anh em, bây giờ đã cứu được người rồi, tất cả đều không sao, tiếp theo chúng ta. . .”

Chỉ mất hai ngày rưỡi mà đã cứu được người rồi, nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành, có điều, nghe sếp Ngô phân phó, thì bọn họ phải nghe lời vị này, nên làm gì, khi nào trở về. . . tất cả đều do vị này quyết định.

Nguyên Bân cho rằng, đây cũng là ý của sếp lớn, chính là vị Diệp thủ phủ kia.

Anh ta cũng không có ý kiến gì, thực lực của người anh em này cũng làm cho bọn họ tin phục.

Diệp Mặc cười nói: “Mọi người có thể nghỉ ngơi thư giãn một chút, coi như đi nghỉ phép đi, qua một thời gian ngắn nữa thì sẽ trở về.”

Hắn không định đưa cỗ phân thân này về nước, mà hắn muốn đi dạo chơi, đi du lịch một chút.

“Được!”

Có thể nghỉ ngơi một thời gian, đám người Nguyên Bân tất nhiên là không có ý kiến rồi.

Đan Phương Ninh ngọt ngào kêu lên một tiếng: “Trần đại ca, anh thật tốt!”

Tại Hồng Mị liếc mắt nhìn qua một cái, sau đó lại ôm càng chặt hơn.

Fred đi đến, cung kính cười nói: “Trần tiên sinh, vậy tôi dẫn người trở về trước, đưa bọn họ đến bệnh viện kiểm tra, sau đó lại đi tìm bác sĩ tâm lý, nếu như không có chuyện gì thì sẽ để bọn họ trở về làm việc.”

Diệp Mặc kinh ngạc nói: “Gấp như vậy sao?”

Vừa gặp phải chuyện như vậy, nói thế nào cũng phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian chứ!

Fred cười nói: “Hiện giờ đang thiếu người, nhất là mấy người này còn là tinh nhuệ của công ty, tất nhiên phải mong chóng trở lại. Chúng ta có rất nhiều nhiệm vụ, nhưng nhân viên không đủ, mà bọn họ đều xuất thân từ lính đặc chủng, tố chất tâm lý rất tốt, sẽ không có vấn đề gì!”

Tiếp đó, Fred lại lộ ra vài phần buồn rầu: “Mấy ngày nay, công ty còn nhận một đơn ủy thác, có hơi rắc rối, không biết nên phái người nào đi!”

“A? Ủy thác gì?”

Thần sắc Diệp Mặc hơi động, hắn thấy hơi hứng thú.

“Có một khách hàng muốn nhờ Hoa Thiên chúng ta bảo vệ một món châu báu. Lúc trước, không có một công ty an ninh nào dám nhận cái ủy thác này, bởi vì rất là phiền phức, cuối cùng khách hàng này đã tìm chúng ta.”

Diệp Mặc kinh ngạc nói: “Châu báu? Là muốn vận chuyển châu báu sao?”

Fred cười khổ nói: “Không phải! Món châu báu kia nằm ở trong pháo đài cổ của khách hàng, nhưng có người muốn trộm nó, lại còn gửi thư báo trước, cũng bởi vì phong thư báo trước này, cho nên những công ty khác không dám nhận.”

Hết chương 1767.
Bình Luận (0)
Comment