“Báo trước?”
Diệp Mặc nghe thấy thế thì hơi giật mình.
Trước khi trộm đồ, mà lại còn báo trước? Đây không phải là rảnh đến nhức trứng sao! Là sợ mình không bị bắt sao! Hay là não toàn nước!
“Đúng vậy!” Fred cười khổ, mặt mũi tràn đầy vẻ u sầu.
Hiển nhiên cái gọi là ‘đạo tặc’ này không hề đơn giản, mà là tồn tại khiến cho ngành an ninh phải nhức đầu.
“Tên trộm này rất lợi hại sao?”
Fred gật đầu một cái, nói: “Đây là một nhóm người, bọn họ tự gọi mình là hiệp đạo, những năm gần đây đã gây án hơn chục lần ở các nơi trên châu Âu, trộm vô số tác phẩm nghệ thuật, châu báu quý giá. Dù kho an toàn có mình đến đâu thì bọn họ cũng có thể đi vào, thậm chí bọn họ còn từng xâm nhập vào cung diện Louvre rồi để lại dấu vết trong đó.”
(hiệp đạo = như kiểu trộm của kẻ giàu chia cho người nghèo)
“Thiết bị và kỹ thuật của bọn họ cực kỳ tân tiến. . . Mà bọn họ đúng là hiệp đạo như tên của mình, bọn họ làm từ thiện rất nhiều, quyên góp rất nhiều, danh tiếng cực kỳ tốt.”
“Phong cách làm việc của bọn họ cũng rất to gan, mỗi lần ra tay thì sẽ báo trước cho người ta, nhưng hết lần này đến lần khác, lần nào bọn họ cũng thành công, khiến cho cảnh sát và những công ty an ninh như chúng ta phải đau đầu.”
Sau khi nghe xong, Diệp Mặc hơi cau mày.
Cướp giàu chia cho người kèo?
Còn gửi thông báo trước?
Nhóm người này thật là thú vị!
Diệp Mặc nghĩ ngợi, hỏi: “Đã nhận đơn rồi? Ký hợp đồng rồi?”
Nếu như còn chưa ký hợp đồng, thì hắn không muốn nhận cái ủy thác này chút nào.
“Ký rồi!” Fred lại cười khổ.
Diệp Mặc chậc một tiếng: “Nếu đã ký rồi thì cũng hết cách.”
Ký hợp đồng, ủy thác đã có hiệu lực, vì danh dự của công ty, phải dùng hết sức để hoàn thành nó, cố gắng ngăn cản bọn họ thôi.
“Ở đâu? Tôi đi qua xem một chút, dù sao cũng không có chuyện gì!”
Fred ngơ ngác một chút, sau đó vui vẻ nói: “Tại nước Pháp!”
Trong mắt Fred, vị Trần tiên sinh này là một nhân vật rất ghê gớm, nếu vị này đã ra tay thì sẽ ổn thỏa thôi. Hơn nửa, thân phận của vị này đặc thù, là người bên cạnh sếp lớn, coi như thật sự thất bại, thì đám người bọn họ cũng không sợ bị trách phạt.
Diệp Mặc hỏi: “Cũng không xa, có báo trước thời gian không?”
Fred đáp lời: “Có! Tại ba ngày sau!”
Diệp Mặc khoát tay, nói: “Được rồi! Anh đưa bọn họ đi bệnh viện trước đi!”
Fred gật đầu, sau đó dẫn người rời đi.
“Trần đại ca, anh và Fred tiên sinh vừa nói chuyện gì vậy. . . ?” Thiếu nữ kiều mị ở một bên nhìn thẳng vào Diệp Mặc với ánh mắt tò mò và sùng bái.
Trần đại ca không chỉ có thân thủ mạnh mẽ, mà ngay cả ngoại ngữ cũng giỏi như vậy nữa!
Diệp Mặc giải thích qua một chút: “Fred nói là công ty mới nhận một cái nhiệm vụ. . .”
“Hiệp Đạo?” Tại Hồng Mị đang kéo cánh tay và rúc vào trong ngực Diệp Mặc bỗng nhiên nhướn mày lên.
“Cô biết?” Diệp Mặc hỏi.
“Nghe nói qua, nhưng không hiểu rõ, tôi không làm về lĩnh vực đó. Tuy nhiên, bọn họ rất nổi tiếng, chắc hẳn là tổ chức trộm cướp nổi tiếng nhất và cũng là lợi hại nhất trên thế giới bây giờ.” Tại Hồng Mị hơi lắc đầu: “Bọn họ chưa bao giờ thất bại, thế nào, anh muốn so tài với bọn họ một lần à?”
“Tôi cũng không muốn, nhưng đã ký hợp đồng rồi, vì công ty nên chỉ có thể đi qua xem một chút.” Diệp Mặc bất đắc dĩ, nói: “Ngay bên nước Pháp, không xa!”
“Tùy anh thôi, anh đi nơi nào thì tôi đi nơi đó.” Tại Hồng Mị nở nụ cười xinh đẹp, dáng vẻ như con chim non nép vào người.
Khóe miệng Đan Phương Ninh giật giật vài cái, cảm thấy hơi không chịu nổi.
Cái bà dì này, quá buồn nôn!
Mấy cô gái mặc áo đen ở cách đó không xa thì lại sắc mặt hiện lên vẻ cổ quái, trong mắt còn có một tia kinh ngạc và mờ mịt.
Không phải bà chủ đến gặp Diệp thủ phủ sao?
Đây là ai nha?
Vì sao bà chủ lại thân mật với người này như vậy?
Các nàng theo bà chủ nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của bà chủ cả. Đây còn là bà chủ lãnh khốc vô tình, lòng dạ rắn rết kia sao?
“Tôi nói với mấy người bọn họ vài câu đã.”
Tại Hồng Mị liếc mắt nhìn Diệp Mặc, đặt gương mặt lên vai của hắn, đôi môi đỏ hơi mở, nhẹ nhàng nói một câu bên tai của hắn, tiếng nói hết sức ngọt ngào, mềm mại đáng yêu.
Bờ môi mềm mại của nàng còn chạm nhẹ vào tai của hắn, còn cắn nhẹ một cái, khi thấy toàn thân Diệp Mặc run lên, thì nàng không khỏi cười khanh khách.
Xem ra người máy này cũng rất thật nha!
Phù!
Nàng lại thổi nhẹ một cái, cố tình chọc ghẹo Diệp Mặc, sau đó cười khanh khách, buông tay ra rồi quay người bước về phía mấy cô gái mặc áo đen.
Đan Phương Ninh nhìn thấy cảnh này, chiếc mũi ngọc tinh xảo hơi nhăn lại, hừ nhẹ nói: “Không biết xấu hổ!”
Trước mặt bao nhiêu người mà lại làm trò đó, đúng là không biết xấu hổ!
Tại Hồng Mị đi đến bên cạnh thiếu nữ kiều mị thì dừng lại một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực của đối phương, cười khẩy: “Em gái, em thì biết cái gì! Em vẫn còn kém chị đây xa lắm!”
Đúng là có chút quy mô, nhưng so với nàng thì vẫn kém xa.