“Cô. . .”
Thiếu nữ nhất thời tức giận vô cùng, khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ lên, nhưng nàng nhìn nhìn vào ngực đối phương thì lại không thể phản bác, chỉ có thể oán hận mà mắng một câu bà già.
Tại Hồng Mị nhìn dáng vẻ tức hổn hển lại không thể làm gì của nàng, thì không khỏi bật cười khanh khách, sau đó đắc ý rời đi, chậm rãi đi đến trước mặt mấy tên thủ hạ, sau đó rỉ tai vài tiếng.
Sau khi những người kia nghe xong, thần sắc của bọn họ đều có chút kinh ngạc.
Một lát sau bọn họ mới lấy lại tinh thần, gật đầu một cái, rồi nhìn về phía Diệp Mặc với ánh mắt cổ quái lần nữa.
“Trần đại ca, tôi. . . tôi cũng đi, tôi cũng muốn đi qua đó xem một chút.”
Đan Phương Ninh do dự một lúc lâu, khi nhìn thấy bà dì kia quay lại thì nàng cũng hạ quyết tâm.
“Một con nhóc như cô thì đi theo làm gì?” Tại Hồng Mị liếc mắt nhìn qua, nói với vẻ khinh thường: “Đi theo có tác dụng gì, tốt nhất là đừng đi cho đỡ phiền.”
Đan Phương Ninh ngước mặt lên, hầm hừ nói: “Thế nào, chỉ cho phép cô đi mà không cho phép tôi đi à?”
“Được! Đi thôi! Tùy cô!” Tại Hồng Mị nhún vai một cái, đi đến bên cạnh Diệp Mặc, rồi rất tự nhiên mà kéo tai của Diệp Mặc như lúc nãy.
“Honey, đến khi đó chúng ta đi Paris mua túi xách nha! Phải mua nhiều một chút, dù sao cũng có một con nhóc đi theo xách đồ rồi, cứ để con nhóc này đi theo sau xách đồ cho chúng ta là được.”
“Cô. . .” Đan Phương Ninh siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn bà già này: “Trần đại ca, người này. . . người này bắt nạt tôi!”
Nàng nhìn về phía Diệp Mặc, mặt viết đầy ủy khuất.
Diệp Mặc bất đắc dĩ nói: “Khụ khụ! Tạm thời. . . trở về trước đi! Đã gần tám giờ rồi, nên nghỉ ngơi!”
Hắn cũng không có cách nào với Tại Hồng Mị!
“Ừm! Đúng là nên đi tắm một cái rồi ngủ, anh ở chỗ nào, tối nay tôi sẽ ngủ ở đó, ngày mai chúng ta đi luôn! Tôi còn mang quần áo theo nha, anh muốn kiểu dáng gì cũng có.” Tại Hồng Mị lại mở miệng quyến rũ, cặp mắt yêu mị kia hơi híp lại, hết sức câu hồn.
Đan Phương Ninh nghe không nổi nữa, thẹn đến đỏ cả mặt, nàng lườm bà già kia một cái, sau đó quay đầu bước đi.
“Con nhóc này!” Tại Hồng Mị thấy thế thì lại cười đắc ý: “Có điều, dáng người đúng là không tệ, cái mông nhỏ này. . . chậc chậc! Anh thích con nhóc này à? Nếu như thích thì tôi có thể kéo cô ta vào luôn, rất đơn giản, chỉ cần hạ cổ là được, tôi vẫn còn rất nhiều cổ nha!”
Diệp Mặc nghe thấy thế, khóe miệng không khỏi co quắp một trận.
“Cô đàng hoàng một chút!” Hắn quay đầu, nhỏ giọng oán trách một câu, sau đó quay người bước đi.
Tại Hồng Mị lập tức đuổi theo, kéo tay của Diệp Mặc, môi đỏ cong lên, dáng vẻ như rất ủy khuất: “Sao lại không đàng hoàng rồi! Tôi đang suy nghĩ cho anh thôi mà! Không phải đám đàn ông các anh đều thích như vậy sao?”
Diệp Mặc cũng không còn gì để nói.
. . .
Khi Diệp Mặc leo lên xe, trong đầu hắn xuất hiện âm thanh của hệ thống.
[Đinh! Thành công phát động nhiệm vụ thăng cấp, hoàn thành ba cái ủy thác, có thể nhận được một phần thưởng ngẫu nhiên, tiến độ trước mắt 0/3.]
Hắn chớp mắt một cái, trong lòng thấy hơi bất ngờ.
Lúc trước, khi đi cứu người thì không có nhiệm vụ, không ngờ bây giờ lại có nhiệm vụ để làm.
Đây cũng là nhiệm vụ thăng cấp thứ chín.
Hoàn thành ủy thác?
Như vậy là nhất định phải thành công đúng không!
Vậy thì lần này không thể nhường được rồi!
Hắn ngả người về sau, vừa xoa tay vừa trầm tư suy nghĩ.
Một tổ chức trộm cướp, vấn đề không lớn, ngày mai đi qua đó thăm dò hiện trường trước, bố trí một phen, phải chắc chắn 100% mới được.
“Nghĩ gì thế!”
Một cơ thể uyển chuyển và mềm mại mang theo một làn gió thơm chui vào trong xe.
Thân hình Diệp Mặc hơi cứng lại.
Mặc dù là phân thân, nhưng tất cả cảm nhận của hắn đều rất chân thật, nàng giống như một ngọn lửa, có thể làm cho hắn bốc cháy, có thể thôn phệ lý trí của hắn.
“Không có gì!”
Diệp Mặc lắc đầu, chuyển ánh mắt khỏi thân thể mê người kia, cố gắng bình tĩnh lại.
Nàng tiến lại gần, đôi mắt đẹp sáng rực nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, quan sát mỗi một phản ứng nhỏ của hắn, sau đó lại cảm thấy sợ hãi thán phục. Thật sự giống y như người thật, mỗi một ánh mắt và thần sắc đều như người thật.
Hắn cũng có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ nha!
Tay ngọc của nàng cầm bàn tay của hắn lên, nhẹ nhàng vuốt ve năm ngón tay thon dài kia, từ những phản ứng nhỏ kia, nàng có thể xác định là hắn có thể cảm nhận được.
Điều này chứng tỏ là, nếu như ý thức của hắn nằm ở trong bộ thể xác này, thì chơi cái đồ chơi này cũng giống như chơi người thật của hắn?
Ừm!
Đúng thật là một loại trải nghiệm mới lạ nha! Suy nghĩ một chút là đã thấy chờ mong rồi!
Trên khuôn mặt trắng noãn của nàng từ từ nổi lên một vệt đỏ ửng, cặp mắt vũ mị kia đã ướt át. Sau đó, nàng nắm chặt tay của hắn, lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, khiến người ta thấy giống như là người thật.
Diệp Mặc hơi cau này, hắn muốn rút tay ra, nhưng mới giãy một cái thì đã bị nàng ấn xuống, còn bị lườm một cái.
Nàng đưa môi đỏ lại gần, nói nhỏ: “Cũng không phải là người thật, sợ cái gì!”
Nàng nói xong thì lại cười khanh khách, dáng vẻ hết sức đắc ý.