Chờ xe chạy được một đoạn, Tại Hồng Mị duỗi ngón tay ngọc ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò mà của hắn, cười quyến rũ nói: “Biến trở về đi! Để cho tôi nhìn gương mặt đẹp trai kia một chút, gương mặt này không đẹp!”
“Lúc này mới ngoan!”
Tiếp đó, nàng cười thản nhiên, ngón tay ngọc xoa lên hai bên môi và cái cằm của hắn.
Khi thấy Diệp Mặc ho nhẹ một tiếng, như là đã mất kiên nhẫn, nàng vội vàng cười nói: “Được rồi được rồi! Tôi không trêu chọc anh nữa!”
Nàng nghiêng người qua, nửa thân đều dựa vào người Diệp Mặc, đôi mặt đẹp nhịn không được mà quan sát một phen, thỉnh thoảng lại hé miệng cười trộm: “Anh nói thật cho tôi biết, anh đã có bao nhiêu nữ nhân?”
“Loại người đẹp trai, mạnh mẽ, lại có tiền, cơ thể cũng tốt như vậy. . . phải mấy chục người. . . không không không. Vẫn ít, mấy trăm người mới đúng!” Nàng nói xong thì lại lắc đầu.
Vị này nhìn thì đàng hoàng, không phải loại đàn ông ăn nói ngọt xớt và trăng hoa, nhưng dù sao thì người ta cũng có tiền, không chủ động tán tỉnh thì cũng có rất nhiều phụ nữ xông lên.
Sau khi nghe xong, Diệp Mặc liếc mắt: “Muốn nghe nói thật?”
“Đương nhiên! Không nói thật thì không thú vị!”
Diệp Mặc nói: “Ba người!”
“Ba. . . mới ba người thôi á? Anh. . . anh lừa gạt ai chứ?” Người ngọc yêu mị sững sờ, cảm thấy rất khó tin.
Diệp Mặc nghiêm mặt nói: “Mối tình đầu, bạn gái cũ, và người hiện tại! Đã hết! Cô không tin thì thôi!”
Người ngọc sửng sốt một lúc lâu.
Mới ba người?
Làm sao có thể!
Người hiện tại? Hiện tại là ai?
Nhất định là rất xinh đẹp! Phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, bằng không thì vị này có thể nhịn mà không đi ăn vụng sao?
Tại Hồng Mị nhất thời cảm thấy hứng thú: “Người hiện tại là ai? Là vị đại mỹ nữ nào? Anh nói đi, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu, mà sẽ giữ bí mật thay anh!”
Nàng cũng biết Diệp Mặc có một đôi Long Phượng thai, người này nhất định là mẹ của bọn nhỏ!
Người này, thực lực nhất định phải rất mạnh, cho nên mới có thể giữ được Diệp Mặc, nhưng mà, người là sẽ có mới nới cũ, dù phụ nữ có xinh đẹp đến đâu, thì qua vài năm cũng sẽ ngán, sau này vị này còn có thể nhịn được không?
Thân là thủ phủ, có rất nhiều cám dỗ!
Cũng ví dụ như họ Đường kia, còn cả nàng nữa, có ai không phải là mỹ nhân tuyệt sắc, sớm muộn gì Diệp Mặc cũng bị rơi vào cám dỗ, vậy thì để nàng làm người thứ tư đi! Phải bắt được vị này trước họ Đường kia!
Nàng vô cùng tự tin với chuyện này.
Họ Đường kia chủ là một con nhóc không hiểu phong tình, làm sao có thể là đối thủ của một người thành thục và có kinh nghiệm như nàng chứ!
“Nói đi!”
“Được rồi được rồi! Không nói thì thôi! Tôi không ép anh nữa! Tôi nói cho anh biết, tôi cũng chỉ có mỗi một người! Chính là một người đàn ông mà tôi từng yêu đến chết đi sống lại, nhưng mà tên cặn bã đó đã phản bội tôi, là tự tay tôi giết chết hắn, rồi cho đút cho đám bảo bối của tôi ăn.”
“Có phải anh cảm thấy tôi rất đáng sợ hay không?”
Nàng vốn đang cười tủm tỉm, gương mặt tràn đầy vũ mị, nhưng khi nói đến chuyện này thì đã không cười nữa, đáy mắt còn hiện lên vẻ đau thương, giọng nói cũng không còn như trước.
Diệp Mặc nhìn nàng một cái, cũng không nói gì.
Hắn cũng không biết người này có nói thật hay không.
Có thể chỉ là một trò bịp bợm!
Nhưng nếu như là sự thật, vậy mình nghi ngờ thì sẽ làm cho nàng đau lòng, cho nên yên lặng là tốt nhất.
Tại Hồng Mị quan sát Diệp Mặc một lúc lâu, sau đó lại bật cười thanh tiếng, trên mặt xuất hiện một lúm đồng tiền: “Lừa gạt anh thôi! Nhìn anh bị dọa sợ chưa kìa! Đúng là có một tên cặn bã như vậy, nhưng mà tôi không giết tên đó, anh không cần phải sợ!”
“A!” Diệp Mặc chỉ a một tiếng.
“Anh không nói với tôi người bây giờ, vậy mối tình đầu thì sao? Đúng rồi, hình như tôi có chút ấn tượng, từng nhìn thấy tin tức ở trên mạng, là một hot girl trên mạng đúng không? Hình như là họ Lý? Để tôi xem nào, cũng tạm được, xem ra ánh mắt của anh cũng không tệ!”
Nàng cầm điện thoại di động lên, mở Tik Tok ra xem.
“Vậy. . . anh thích loại quần áo gì? Chính là các loại quần áo này!”
“Tư thế thì sao?”
Nàng xem một lượt, sau đó lại bỏ điện thoại xuống, bắt đầu hỏi thăm và trò chuyện về một số đề tài khiến Diệp Mặc lúng túng. Cũng may là tầm hai mươi phút sau, xe đã về đến khách sạn, hắn vội vàng xuống xe.
“Trần đại ca!”
Mấy người Đan Phương Ninh cũng tiến lên.
Cộc cộc!
Tại Hồng Mị bước xuống xe, cầm hành lý đi theo sau, dưới ánh mắt giận dữ của thiếu nữ, nàng kéo tay của Diệp Mặc đi vào khách sạn.
“Bà già!”
Thiếu nữ lại cúi đầu mắng một câu, nhìn dáng đi gợi cảm thướt tha và khiêu gợi kia thì nàng lại tức giận đến phồng mồm trợn mắt, tiếp đó, nàng nghĩ đến cái gì đó, thì mặt lại đỏ lên, lại thấy hơi ưu sầu.
Phòng nàng ở ngay bên cạnh phòng của Trần đại ca, tối hôm nay có thể nghe thấy chút âm thanh gì đó làm cho người ta mất ngủ không?
Nàng. . . nàng vẫn còn nhỏ nha!
Không hiểu cái gì nha!
Nàng đỏ mặt, do dự một chút rồi mới bước đi theo sau.