Xe đi vào trong sân của lâu đài, Tại Hồng Mị liền chỉ vào tòa lâu đài ở trước mặt, mở miệng giải thích: “Đây là do tổ tiên của gia tộc Bellon kiến tạo, khi đó cái họ Bellon này rất có danh vọng, nhưng đến đời này thì hơi kém một chút, có điều, dù sao bọn họ cũng còn có nội tình, nên không kém bao nhiêu.”
Nàng ở châu Âu nhiều năm như vậy, ít nhiều gì thì cũng hiểu tình hình ở bên này.
“Chủ nhân đời này của nó tên là Henri Bellon, tuổi hơn 40, kinh doanh vài nhà công ty, nhưng đều bình thường. Chủ yếu là có xuất thân giàu có, trong tòa lâu đài cổ này có rất nhiều châu báu và tranh ảnh nổi tiếng mà tổ tiên bọn họ để lại, trong đó có một kiện cực kỳ nổi tiếng. Nó là một chiếc dây chuyền được chế tạo từ một khối Sapphire, tên là Vương Quốc Chi Tâm, giá trị 30 triệu đô la.”
“Mục tiêu của đám người kia, chắc chắn là sợi dây chuyền này!”
“Sapphire sao!”
Diệp Mặc cầm Ipad lên xem ảnh chụp của sợi dây chuyền này, hắn nhướn mày lên, nói: “Đúng là khá đẹp, chủ yếu là rất to.”
Loại Sapphire này, càng to thì giá trị càng cao.
Kim cương cũng giống như vậy.
“Tôi. . . chẳng lẽ của tôi không to sao!”
Người ngọc yêu mị ở bên cạnh lại cười khanh khách, sau đó ưỡn ngực lên, để lộ sợi dây chuyền bằng hồng ngọc ở trước ngực, cùng với đường cong kinh người của nàng.
Diệp Mặc hơi sững sờ.
Đan Phương Ninh ngồi ở ghế bên cạnh tài xế liếc mắt một cái, nàng rất muốn mở miệng mắng một câu không biết xấu hổ, nhưng nàng vẫn không nói ra miệng, nàng mệt mỏi, dọc đường đi nàng đã mắng rất nhiều lần rồi.
Cái bà già này, căn bản không biết cái gì gọi là xấu hổ!
Lúc này, xe dừng lại ở trước cửa ra vào của lâu đài cổ.
Fred dẫn người đi lên đón.
“Trần tiên sinh!”
Tối hôm qua, anh ta đã chạy suốt đêm đến nơi này, sáng hôm nay đã dẫn một nhóm người đến đây trước.
“Tôi mang ngài đi gặp khách hàng nhé!”
“Ừm!”
Diệp Mặc gật đầu, để cho hai cô gái ở lại nơi này, còn hắn thì đi theo Fred vào trong. Sau đi qua vài hành lang phức tạp, thì đi đến một cửa phòng.
Fred gõ cửa một cái: “Henri tiên sinh!”
“Vào đi!” Người ở bên trong mở miệng nói.
Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy một người đàn ông da trắng có thân hình cao lớn, mặc áo sơ mi đang đứng trước cửa sổ, một tay cầm điện thoại di động để nhắn tin.
Tiếp đó, vị này quay người nhìn qua.
Khi nhìn thấy Fred thì vẫn còn bình thường, nhưng khi nhìn thấy Diệp Mặc ở phía sau Fred thì lại cau mày, sắc mặt trầm xuống, có chút không vui và căm ghét.
“Tại sao lại là người châu Á? Đây chính là cao thủ mà anh nói đến?”
Henri Bellon cau mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét từ trong nội tâm.
Henri Bellon rất chán ghét người châu Á, cũng không thích cái làn da màu vàng này, càng không thể nào tin tưởng loại người này. Sao có thể để loại người này bảo vệ châu báu của mình được!
Fred ngơ ngác một chút.
Sáng nay mới tiếp xúc một chút, nhưng Fred đã nhận ra vị Henri tiên sinh này có hơi ngạo mạn, nhưng anh ta cũng không để ý lắm, dù sao cũng là người giàu có, ngạo mạn một chút cũng là bình thường, trước kia anh ta đã nhìn thấy nhiều kẻ ngạo mạn hơn rồi, nhưng thái độ này thì hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh ta.
Xem ra vị này là một người kỳ thị, rất chán ghét người châu Á.
Fred cân nhắc một chút, cười nhiệt tình nói: “Henri tiên sinh, vị Trần tiên sinh này là người giỏi nhất của công ty chúng tôi, có anh ấy ở đây thì châu báu của ngài sẽ an toàn, tôi có để đảm bảo như vậy.”
“Giỏi nhất công ty? Chẳng lẽ công ty của các anh đã hết người rồi à? Henri tiên sinh lộ ra vẻ châm chọc, cười nhạo nói: “Một người châu Á lại là kẻ giỏi nhất công ty của các anh, tôi thấy công ty của các anh cũng không có gì đặc biệt cả! Rác rưởi!”
“À đúng rồi, công ty của các anh là công ty châu Á nhỉ! Nếu như không phải không có công ty nào nhận đơn này, thì tôi sẽ không tìm cái công ty dỏm của các anh! Tôi trả tiền, mà các anh lại tìm loại mặt hàng thấp kém này đến lừa gạt tôi?”
Henri tiên sinh trầm mặt, tức giận nói: “Có tin tôi kết thúc hợp đồng ngay bây giờ không? Còn không trả một xu nào?”
Sắc mặt Fred cứng đờ, vì hơi lúng túng.
Anh ta cũng thấy hơi khó chịu rồi.
Công nhận, lần đầu tiên gặp mặt thì anh ta cũng xem thường Trần tiên sinh, nhưng người ta đúng là có bản lĩnh thật.
Sắc mặt của Diệp Mặc từ từ âm trầm xuống.
Hắn lạnh lùng nói: “Vậy được! Vậy thì kết thúc hợp đồng đi! Anh bồi thường phí vi phạm hợp đồng đi, chúng tôi sẽ đi ngay!”
Henri Bellon nghe thấy thế thì lại ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy không thể tin vào lỗ tai của mình.
Chỉ là một tên người châu Á, lại còn là một vệ sĩ thấp kém, thế mà lại dám nói chuyện như vậy với một tỷ phủ, một vị khách hàng lớn như mình? Điên rồi đi!
Không thấy quản lý còn phải ăn nói khép nép với mình sao?
“Cậu nói cái gì? Cậu lặp lại lần nữa xem?” Mặt Henri đỏ lên, phẫn nộ gầm thét: “Anh xem lại người của anh vô lễ như thế nào! Không có tố chất! Anh quản lý người như vậy sao, mau đuổi tên này ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy tên này nữa, tôi rất chán ghét loại người này!”
Henri lại cúi đầu mắng một tiếng: “Khỉ da vàng!”