Hai mắt Diệp Mặc co lại, bên trong lộ ra một tia lạnh lẽo.
Fred nghe xong thì hít một hơi khí lạnh.
Anh ta vội vàng quay người khuyên bảo: “Trần tiên sinh, anh đừng tức giận!’
Cái tên Henri này không biết sự đáng sợ của Trần tiên sinh, nếu như tenen ày biết Trần tiên sinh từng diệt trừ toàn bộ tập đoàn Rao trong một buổi tối thì chắc chắn không dám nói như vậy, đây chính là hơn một trăm cái mạng đấy!
Fred nghĩ ngợi giây lát, nói: “Henri tiên sinh, vị Trần tiên sinh này đúng là người giỏi nhất của công ty chúng tôi, nếu như anh bảo anh ấy đi, thì chỉ sợ chúng tôi không thể hoàn thành đơn hàng này được, tôi chỉ có thể mang người của mình về, chúng ta kết thúc hợp đồng đi thôi!”
Fred cho rằng, nếu như nhiệm vụ này đã chắc chắn phải thất bại, vậy thì rút người về cho nhanh, có thể lấy được tiền vi phạm hợp đồng thì lấy, nếu không lấy được thì cũng thôi.
“Anh. . .” Henri nghẹn họng một chút, nổi giận nói: “Anh có ý gì? Tôi chỉ muốn đổi tên này thôi! Công ty của các anh làm việc như vậy sao?”
“Xin lỗi!” Sắc mặt của Fred cũng hơi lạnh xuống.
Tên này đắc tội với người của sếp lớn, anh ta đương nhiên sẽ không cho sắc mặt tốt.
Sắc mặt Henri cũng trầm xuống, vô cùng khó coi.
Khi thấy người một đi, Henri không khỏi kêu lên: “Dừng lại!”
Nếu như đi thật, vậy mình phải làm sao bây giờ?
Không có công ty nào nhận đơn này cả, còn dựa vào cảnh sát? Cảnh sát có thể phái bao nhiêu ngươi? Căn bản là không có tác dụng, nếu như cảnh sát làm được thì bọn họ đã bắt đám người này từ lâu rồi.
Huống hồ, cảnh sát cũng rất không tích cực trong chuyện này.
Henri hơi vung tay lên, quát nhẹ: “Thôi quên đi, anh muốn dùng tên này thì cứ dùng đi! Chỉ là. . . cố gắng đứng để tên này xuất hiện trước mặt tôi!”
Fred dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Diệp Mặc: “Trần tiên sinh, anh xem . . .”
Diệp Mặc hơi gật đầu.
Nếu đã ký hợp đồng thì cứ hoàn thành trước đã, còn về phần sau này. . .
Hai con ngươi của hắn co lại, bên trong xuất hiện ánh sáng lạnh lẽo.
“Được!” Fred thở phào một hơi rồi gật đầu.
Henri lại vung tay lên, có chút mất kiên nhẫn mà nói: “Đi ra ngoài đi!”
Fred mỉm cười, kéo cửa đi ra ngoài.
“Trần tiên sinh, anh cũng đừng để trong lòng, không đáng tức giận với loại người này!” Đi ra ngoài được vài bước, Fred nhỏ giọng nói: “Những người giàu có này, không có mấy kẻ tốt lành!”
Diệp Mặc chỉ mỉm cười chứ không nói gì.
Fred vừa dẫn Diệp Mặc đi dạo vừa giới thiệu tình hình.
“Tôi dẫn anh đi loanh quanh, làm quen với địa hình nơi này một chút, còn nữa, nơi này rất rộng lớn, còn có không ít người hầu, gian phòng cất châu báu nằm ở dưới lòng đất, lát nữa sẽ dẫn anh xuống đó.”
“Gian phòng đó rất tân tiến, mới được xây dựng cách đây hai năm, chỉ để riêng sợi dây chuyền đó, còn những món châu báu khác thì tên kia để ở chỗ khác, tên kia cũng không nói với chúng ta là để ở đâu.”
“Chúng ta không được vào trong phòng đó, mà chỉ có thể phòng thủ ở bên ngoài, nhưng có camera để quan sát tình hình bên trong, tôi cho rằng chỉ cần bảo vệ ở ngoài cửa cũng không sao.”
Sau khi nghe xong, Diệp Mặc cảm thấy hơi kỳ lạ: “Chỉ có chuỗi dây chuyền đó?”
Không phải còn rất nhiều châu báu và tranh ảnh nổi tiếng sao, tại sao lại không cất hết ở trong đó?
“Đúng vậy!” Fred gật đầu nói: “Chủ yếu là sợ bị trộm sạch đi, đám người này đều rất cẩn thận, nếu như gặp phải một đám tội phạm cầm súng xông vào thì két sắt có chắc chắn đến đâu cũng vô dụng, kiểu gì cũng sẽ bị phá.”
“Dù có chắc chắn đến đâu thì cũng có thể so sánh với ngân hàng không! Không thể! Mà ngân hàng cũng vẫn bị cướp đấy thôi!”
“Cho nên, tên kia còn có những nơi cất giữ khác, chỉ là không ai biết được là nơi nào thôi.”
Sau khi nghe xong, Diệp Mặc lại gật đầu: “Cũng đúng.”
“Mà cũng may là đám hiệp đạo này chỉ trộm đồ chứ không giết người, nên không cần lo bọn họ sẽ cầm vũ khí hạng nặng đến, chủ yếu là phòng thủ để không cho bọn họ đi vào trong là được.”
“Tôi chuẩn bị trang bị thêm camera và sắp xếp người phòng thủ ở các ngõ ngách, người lạ muốn đi vào thì phải kiểm tra nghiêm ngặt, như vậy là được rồi.”
“Ừm!” Diệp Mặc lại ừm một tiếng.
Đây là cơ bản nhất, cũng là quan trọng nhất.
“Những người hầu trong tòa lâu đài cổ này!”
Khi đi ngang qua một hành lang, nhìn thấy một đám người đều là những cô gái mặc váy trắng dài theo kiểu giúp việc, tất cả đều là người da trắng, không có một người da đen nào, cũng không có con lai.
Các nàng vừa cười đùa vừa đi qua bên cạnh.
Diệp Mặc đánh giá một phen, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
Fred cười nói: “Những người hầu này đã được đăng ký, chúng tôi cũng đã kiểm tra rồi, nếu như có người ngụy trang thì chúng tôi sẽ phát hiện đầu tiên.”
“Tốt!”
Diệp Mặc gật đầu, hai người tiếp tục đi dạo một vòng, cuối cùng thì đi gian phòng dưới lòng đất kia nhìn một chút.
Hắn chọn vài vị trí quan trọng, rồi bảo Fred phái người phòng thủ, lại lắp thêm camera giám sát, lúc này mới yên tâm.
Còn hai ngày nữa, hắn cũng không vội, sau khi bố trí xong, hắn liền dẫn người đi đến khách sạn ở gần đó.