“Chén ngọc từ thời Tống!”
“Phật bài Khổng Tước Minh Vương của Ấn Độ. . .”
“Đồ vàng của Ai Cập cổ đại!”
“Một lượng lớn tranh ảnh nổi tiếng từ thời kỳ phục hưng. . .”
“Khoản tài sản này thật là. . .”
Trong khách sạn, Diệp Mặc cầm Ipad xem bộ sưu tập và cất giữ của gia tộc Bellon.
Mà đây chỉ là những thứ gia tộc bọn họ từng lấy ra, từng mang đi triển lãm chứ không phải là toàn bộ, chắc chắn là còn có rất nhiều đồ cổ và châu báu khác.
“Gia tộc Bellon này trước đây rất giàu có. Tuy nhiên, mấy thứ này đều là cướp và vơ vét trên toàn thế giới thôi. Bên này có rất nhiều các gia tộc như vậy!” Người ngọc yêu mị đi đến phía sau hắn, hai cánh tay trắng nõn vòng qua cổ của hắn.
Nàng cúi người xuống, thân mật mà áp mặt vào trên người hắn, lại thổi vài hơi thở nóng bỏng vào bên tai của hắn.
Diệp Mặc vừa xem vừa hừ một tiếng: “Đúng thật là không ít đồ quý giá!”
Trong số này có không ít đồ quý giá của các nước trên thế giới, có thể nói là trân bảo bị thất lạc của các quốc gia.
“Đám người này quá đáng giận!”
Người ngọc cũng hừ một tiếng, nhưng tay lại bắt đầu không an phận.
Nàng lại cười khanh khách khi cảm nhận được cơ thể của Diệp Mặc cứng đờ và khẩn trương. Sau đó, nàng lại đắc ý mà nhướn mày lên, bằng vào kinh nghiệm của nàng, xử lý một cậu em trai còn không dễ dàng sao. Không bằng rèn sắt khi còn nóng, tối nay liền. . .
Nàng rất hưng phấn, đang định tiếp tục thì đã phát hiện người trong ngực mình đã không còn động tĩnh.
“Chết tiệt! Chạy nhanh thật!”
Nàng nhìn kỹ thì phát hiện ra người đã chạy rồi, hai mắt đã nhắm lại, offline rồi.
Nàng nhất thời nhướng mày, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Hừ!”
Nàng vẫn thấy hơi giận, liền đă tay bóp mạnh một cái lên trên gương mặt kia, nhưng vẫn cảm thấy chưa hả giận, liền bóp thêm vài cái.
“Ngủ!”
Sau đó, nàng ôm người ném lên giường, lại ảo não mà trút bỏ bộ quần áo tràn đầy tình thú của mình, tiếp đó chui vào trong chăn, nội tâm thì mắng cái tên này vài trăm lần mới hả giận, nghịch điện thoại một lúc rồi mới ngủ say.
Tám giờ sáng hôm sau, Diệp Mặc lại online đúng giờ.
“Không có lương tâm!”
Tại Hồng Mị tỉnh lại, câu đầu tiên chính là mắng hắn, lại u oán mà lườm hắn một cái, sau đó nàng ôm chặt lấy hắn mà ngủ thêm một lúc. Lúc này mới rời giường, ăn diện một chút rồi đi ra ngoài, khi nhìn thấy con nhóc kia, lại là dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, xem ra là lại thức đêm. . .
Tại Hồng Mị lẩm bẩm một tiếng: “Lại chơi điện thoại đến nửa đêm rồi à!”
“A!”
Thiếu nữ lên tiếng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía Diệp Mặc, trong mắt càng ngày càng hiện lên vẻ cổ quái.
Thật sự là không có chút động tĩnh nào, không nên như vậy mà!
Trần đại ca mới hơn 20 tuổi nha, vẫn còn trẻ chứ không phải người trung niên hay hơn 30 tuổi, làm sao lại không được chứ! Chẳng lẽ đây chính là cái giá phải trả để trở nên mạnh mẽ sao? Haiz! Trần đại ca thật đáng thương, rõ ràng còn trẻ như vậy mà. . . Sau này phải làm sao chứ?
Thiếu nữ lắc đầu, trong mắt có thêm vài phần thương hại.
Diệp Mặc nhìn nàng một cái, trực giác của hắn cảm thấy ánh mắt của nàng hơi là lạ, nhưng hắn cũng không để ý nhiều, chỉ mỉm cười với nàng, sau đó dẫn đầu đi xuống dưới, ba người ăn sáng xong thì đi đến lâu đài cổ.
Hắn dẫn hai người đi loanh quanh, làm quen địa hình và con đường bên trong nơi, sau đó lại kiểm tra một chút, xem có bỏ sót nơi nào hay không.
Đi được một nửa thì Diệp Mặc nhớ ra cái gì đó, hắn chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên một tia sáng u ám. Sau đó, hắn quét mắt nhìn bốn phía, quét kỹ kết cấu của tòa lâu đài cổ này, bao quát cả dưới lòng đất.
Ngay sau đó, hắn đã phát hiện ra vài thứ.
Hắn nhìn chằm chằm vào một vị trí ở giữa lâu đài cổ, rồi tự lẩm bẩm: “Thì ra là ở chỗ này!”
Tại Hồng Mị ở bên cạnh nghi ngờ hỏi: “Cái gì?”
“Không có gì!”
Diệp Mặc mỉm cười, cũng không nói với nàng, mà cất bước đi về phía trước.
Lại đi một lát, hắn bỗng nhiên dừng bước lại, chỉ vì nghe thấy một tiếng bịch ở trong căn phòng trước mặt, sau đó là vài tiếng ầm ĩ huyên náo, binh binh bang bang, giống như có thứ gì đó bị đổ vỡ.
Tiếp đó, có tiếng quát nhẹ của đàn ông, còn có tiếng thở dốc nặng nề.
“Đừng nhúc nhích!”
“Đừng kêu!”
Cùng lúc đó, còn có tiếng kêu của con gái, giống như là đang giãy dụa: “Henri tiên sinh, đừng làm như vậy! Tôi van ngài!”
Sắc mặt Diệp Mặc thay đổi.
Hắn nghe âm thanh này thì đã biết là có chuyện gì.
Hai cô gái bên cạnh cũng là người tập võ, tai thính mắt tinh, tất nhiên cũng nghe thấy, sắc mặt hai người cũng thay đổi, lộ ra vẻ oán giận. Mặc dù các nàng không hiểu tiếng Pháp, nhưng nghe giọng điệu thì cũng biết là có chuyện gì.
“Tên khốn khiếp này!”
Henri tiên sinh trầm mặt, quát lạnh một tiếng, bước nhanh về phía trước, lại nghe ngóng một chút, sau đó khóa chặt một gian phòng.