Nhưng Tại Hồng Mị còn chưa đi đến cửa thì đã nghe thấy vài âm thanh hỗn loạn ở trong đó, cùng với một tiếng kêu thảm của đàn ông. Tiếp đó, là một trận tiếng bước chân hoảng hốt, theo đó là một cô gái chạy ra khỏi cửa, trên người mặc một bộ trang phục hầu gái, váy màu trắng đen, bên dưới là một đôi tất chân mỏng.
Một gương mặt điển hình của người da trắng, còn có một mái tóc vàng xoăn tít, hai mắt rất to, ánh mắt trong veo, ngây thơ, vô tội như một thiên sứ, còn có một tia nước mặt làm người ta thấy đau lòng.
Dưới váy là đường cong uyển chuyển xinh đẹp, rất có hương vị của một vưu vật.
“Dừng lại! Đừng chạy!”
Bên trong cửa là một người đàn ông đang ôm lấy bên dưới, dáng vẻ tức hổn hển chạy ra ngoài, khuôn mặt vốn có chút ôn hòa, giờ đã trở nên vô cùng dữ tợn.
Người này nổi giận đùng đùng, nhào về phía mỹ nhân tóc vàng, muốn nắm lấy tóc của nàng, kéo nàng vào trong phòng rồi tiếp tục hành vi cầm thú, nhưng ngay sau đó, người này ngây người tại chỗ, chỉ vì phát hiện ra ba người phía trước.
Henri nheo mắt nhìn kỹ một phen, sắc mặt lại trở nên đen xì.
Lại là tên châu Á làm cho người ta chán ghét này!
Không phải đã nói là đừng xuất hiện trước mặt mình sao! Gương mặt này, còn có da thịt này, thật sự là ghê tởm!
“Nhìn cái gì! Cút đi!” Henri giơ tay lên, quát to: “Đừng xen vào chuyện của người khác!”
“Thứ chó má gì!” Tại Hồng Mị cúi đầu mắng một tiếng, nàng nhận ra người này chính là chủ nhân của lâu đài cổ này.
Henri Bellon mở miệng giễu cợt: “Cô ta nói cái gì? Cô ta là ái? Cũng là người của công ty các người? Các người tìm phụ nữ đến bảo vệ châu báu của tôi? Ha ha! Công ty này của các người thật sự là trò cười!”
Đan Phương Ninh siết chặt tay ngọc, nàng đã tức giận đến lông mày dựng thẳng.
Nàng chỉ nhìn dáng vẻ này cũng biết đối phương không nói lời tốt đẹp gì, lại còn ức hiếp cả người hầu, quả thực là cặn bã!
Diệp Mặc đứng tại chỗ, mặt không biểu cảm, ánh mắt lại lạnh lùng như băng.
“Còn chưa cút?”
Henri Bellon giễu cợt vài câu rồi hơi vung tay lên, sau đó lại cất bước đi về phía mỹ nhân tóc vàng kia.
Henri căn bản là không để mấy người này vào mắt, chỉ là mấy tên vệ sĩ mình thuê đến mà thôi, cũng chỉ là hạ nhân giống như hầu gái này mà thôi, thậm chí còn không bằng hầu gái này.
“Mày làm gì?”
Khi nhìn thấy Diệp Mặc lấy điện thoại di động ra, sắc mặt Henri liền thay đổi.
Diệp Mặc nhún vai một cái, cười nói: “Báo cảnh sát! Chuyện này không phải quá rõ rồi sao!”
Henri Bellon trợn mặt, dữ tợn quát lên: “Mày. . . mày dám?”
“Thử xem tôi có dám hay không!”
“Mày. . . mày giỏi lắm!”
Henri hít một hơi thật sau, oán hận mà trừng mắt một cái, sau đó lại trừng mắt liếc nhìn mỹ nhân tóc vàng kia, cuối cùng thì nổi giận đùng đùng mà rời đi.
“Thứ cặn bã gì!”
Khi người đi xa, Đan Phương Ninh cúi đầu mắng một tiếng, nàng còn chưa từng gặp tên cặn bã nào phách lối như vậy.
Sau đó, nàn lại tiến lên đỡ hầu gái kia, kiểm tra xem có bị thương hay không, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn mọi người!”
Cô hầu gái khóc thút thít một trận, trong mắt chứa đầy nước mắt, dáng vẻ càng điềm đạm đáng yêu hơn.
Diệp Mặc cười nói: “Không có gì! Cô muốn tìm việc làm khác không?”
Với dung mạo của nàng, không có bao nhiêu người đàn ông là không động lòng, làm người hầu gái thì rất dễ bị xâm phạm.
“Tôi. . . tôi ký hợp đồng rồi, nhất định phải làm việc ở đây. Henri tiên sinh, bình thường vẫn rất tốt, nhưng tôi không ngờ hôm nay lại đột nhiên như vậy, vừa rồi tôi đang giặt quần áo, ông ta liền. . . “
Nàng vừa nói vừa khóc nức nở, nước mắt trong suốt lăn xuống, lướt qua khuôn mặt thiên sứ kia, làm cho người nhìn thấy phải đau lòng, nhịn không được mà muốn yêu thương nàng.
“Không có gì đâu, bị mọi người phát hiện thì ông ta sẽ không dám làm gì nữa đâu, tôi cũng sẽ cẩn thận hơn một chút.”
Nàng nói một tiếng cám ơn, rồi quay người rời đi.
Đan Phương Ninh vẫn thấy tức giận: “Vậy là bỏ qua rồi à? Tôi thấy tên kia nhất định sẽ lặp lại.”
Tại Hồng Mị hừ một tiếng: “Còn có thể thế nào? Người ta có tiền, còn có quan hệ, ngủ mấy hầu gái thì sao. Loại chuyện này quá bình thường, thậm chí còn có hầu gái tự nguyện hoặc quyến rũ chủ nhân nữa kìa, cho ít tiền là có đuổi đi, nói không chừng người ta còn đổi trắng thay đen, nói hầu gái quyến rũ mình thì sao!”
Nàng đã nghe nói đến quá nhiều chuyện như vậy rồi.
Nàng quay người liếc mắt nhìn qua bên kia, thở dài nói: “Tuy nhiên, cô nàng này quả thực là rất xinh đẹp!”
Mặc kệ là từ thẩm mỹ của người phương Đông hay người phương Tây, thì cô nàng tóc vàng này cũng là một mỹ nhân khiến cho người ta yêu thương.
Nàng lại nhìn về phía Diệp Mặc, cười giảo hoạt hỏi: “Đúng không?”
Diệp Mặc nhếch miệng cười: “Cũng được!”
Sau đó, hắn ngước mắt nhìn về phía cô hầu gái kia rời đi, trong mắt có thêm vài phần suy tư.
Cũng không có nhiều hầu gái xinh đẹp như vậy đâu! Còn nữa. . . ánh mắt của nàng có hơi kỳ lạ, dường như nàng không hề hoảng hốt như những gì nàng biểu hiện.