“Thú vị!” Hắn thì thào một tiếng, rồi nở nụ cười.
“Anh cười cái gì, còn nhìn cái gì! Không phải có sẵn hai đại mỹ nữ ở đây rồi sao? Nhưng anh không cần mà lại nhất định phải nhớ thương người ta làm gì! Tại Hồng Mị hừ một tiếng, giọng nói còn có chút ê ẩm và u oán.
Một ngự tỷ thành thục và gợi cảm như nàng mà Diệp Mặc lại thờ ơ, không cần. Nhưng nhất định phải nhớ thương một cô nàng tóc vàng, còn nữa, không phải con nhóc này cũng rất xinh đẹp sao? Không phải là Diệp Mặc cũng chướng mắt sao?
Ai nha!
Bà dì này lại đang nói cái gì vậy! Thật là khiến cho người ta xấu hổ mà!
Nàng và Trần đại ca mới không có quan hệ gì nha!
Khuôn mặt Đan Phương Ninh đã hơi đỏ lên.
Tuy nhiên, Trần đại ca cũng thật là, nhớ thương cô nàng kia làm gì chứ. Một bà dì mà Trần đại ca đã không ứng phó nổi, sao có thể ứng phó được với cô nàng da trắng kia, nàng xem ở trên mạng, nói là phụ nữ da trắng rất mạnh ở phương diện kia. . .
Trong bụng nàng âm thầm suy nghĩ, khuôn mặt càng ngày càng đỏ hơn.
“Cô nghĩ gì thế!”
Diệp Mặc nở nụ cười bất đắc dĩ, lắc đầu một cái rồi dẫn hai người đi dạo tiếp, sau khi đi dạo ở phía trên xong, hắn lại dẫn hai người đi xuống bên dưới một chuyến.
Buổi chiều hắn liền trở về khách sạn, ngày hôm sau lại đến kiểm tra một phen.
Đến rạng sáng ngày được báo trước, hắn online đúng giờ, rồi chạy đến lâu đài cổ.
“Hai người canh ở đây đi!”
Hắn sắp xếp hai cô gái canh giữ ở trước cửa phòng cất sợi dây chuyền kìa.
Tại Hồng Mị thấy Diệp Mặc không ở đây thì kinh ngạc hỏi: “Anh thì sao?”
Diệp Mặc cười nói: “Tôi đi dạo bốn phía!”
“Được rồi, vậy tôi chịu vất vả một chút, ở đây với cô nhóc này vậy!” Tại Hồng Mị khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh, rồi rất không tình nguyện mà nói.
“Tôi cũng không muốn ở đây với cô!” Thiếu nữ không cam lòng, hung hăng trừng mắt một cái, cắn răng quát lên: “Bà già!”
“Gọi chị!”
“Chính là bác gái!”
Diệp Mặc đã đi được một đoạn mà vẫn có thể nghe thấy âm thanh cãi nhau của hai người bọn họ.
Hắn trở về mặt đất thì nhìn thấy Fred tiên sinh.
“Trần tiên sinh! Henri tiên sinh đã ngủ rồi!”
Diệp Mặc cười nhạo: “Tên đó vẫn ngủ được cơ à?”
“Nhiều tuổi rồi nên chắc là không chịu nổi, hơn nữa, không ngủ thì cũng có tác dụng gì!” Fred nói, trên mặt vẫn còn vẻ tức giận, hiển nhiên là cuộc trò chuyện vừa rồi với khách hàng không được thoải mái cho lắm.
Vị khách hàng này thật sự khiến người ta chán ghét, giọng điệu hết sức ngạo mạn, lại còn thích gây chuyện. Hôm qua còn gọi mình đến rồi mắng một trận vì chuyện của Trần tiên sinh.
Fred lịa nói: “Trần tiên sinh, anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm? Anh cho rằng bọn họ sẽ ra tay vào lúc nào? Rạng sáng hay là giữa trưa, buổi tối?”
Diệp Mặc cười nói: “Nắm chắc khá nhiều!”
“Như vậy à!” Fred thì thào một câu, trong lòng lại hơi phân vân.
Vì công ty, đương nhiên là phải hoàn thành nhiệm vụ, nhưng anh ta lại rất ghét tên khách hàng này, nên cũng muốn tên này bị mất đồ.
“Chắc là bọn họ sẽ không ra tay vào giờ này đâu, tôi đi chợp mắt một lúc, nhiều tuổi rồi, không chịu được.”
Fred đi dạo một vòng, trên đường thì ngáp liên tục, uống vài ly cà phê mà vẫn không chịu nổi, chỉ có thể tìm một chỗ rồi nằm một lát, chẳng mấy chốc đã ngáy rồi.
Diệp Mặc đi dạo một vòng, cũng tìm một chỗ vắng vẻ để ngổi xuống, tạm thời offline một lúc, khi hắn trở về thì đã là hai giờ đêm, nhưng vẫn chưa có chuyện gì.
Hắn lại đi dạo bốn phía, chẳng mấy chốc, đã đến ba rưỡi sáng.
Tại một đường ống thông gió của một góc của lâu đài, đột nhiên có một trận khói trắng xuất hiện, khói đi theo chiều gió mà lao thẳng đến lâu đài, có vệ sĩ ngửi được thì đã ngã gục xuống đất.
Dưới lòng đất, trước cửa gian phòng. Tại Hồng Mị đang xem phim trên điện thoại di động bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác.
Có biến cố!
Mùi này. . .
“Nhóc con!”
Nàng lập tức quay người, muốn nhắc nhớ con nhóc này một chút, nhưng đã nhìn thấy dáng vẻ mơ mơ màng màng của con nhóc này, ngay sau đó cũng ngã gục xuống đất giống như những vệ sĩ chung quanh.
Môi đỏ của Tại Hồng Mị nhếch lên: “Chậc! Xem ra là cao thủ! Còn là đồng hương nha!”
Nàng nhận ra mùi thơm này.
Nàng tinh thông cổ đạo, đồng thời cũng rất am hiểu về độc.
Lại nhìn camera giám sát một chút, tất cả hình ảnh đã đen xì, hiển nhiên là đối phương đã tiến vào!
Tại Hồng Mị dụi dụi mắt, chỉ cảm thấy đầu hơi choáng, nhưng nàng xoa xoa huyệt thái dương một lúc thì đỡ hơn nhiều. Nàng vừa ngẩng đầu lên, liền nghe thấy âm thanh ở hành lang phía trước, sau đó là tiếng cạch cạch vang lên, từng cánh cửa bị mở ra, rồi lại có tiếng bước chân hướng thẳng về phía bên này.
Một lát sau, cánh cửa trước mặt nàng bị mở ra, một nhóm người mặc đồ đen và đeo mặt nạ đi đến. Bọn họ không bất ngờ khi nhìn thấy đám người ngã trên mặt đất kia, mà cầm công ty đi thẳng về phía gian phòng kia.
“Vội như vậy làm gì, tất cả mọi người đều là đồng hương, không bằng ngồi xuống tâm sự một chút.”
Nhưng ngay sau đó, bước chân của bọn họ đã dừng lại, chỉ vì nhìn thấy một cô gái yêu mị mặc áo khoác đang đứng dậy, trên mặt còn lộ ra một nụ cười ấm áp.
Tất cả bọn họ đều giật mình, theo bản năng lùi về sau một bước, hiển nhiên là không tin được vẫn còn có người tỉnh táo.