Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1787 - Chương 1788. Tại Hồng Mị: Phải Từ Từ

Chương 1788. Tại Hồng Mị: Phải từ từ
Chương 1788. Tại Hồng Mị: Phải từ từ

Trong khách sạn, Diệp Mặc online.

Hắn còn chưa mở mắt đã ngửi thấy mùi thơm cơ thể mị hoặc quen thuộc kia, còn có thể cảm nhận được bàn tay trắng của nàng đang đặt trên lồng ngực của mình, cùng với đó là một đôi chân trắng đang gác lên người mình.

“Coi mình là gối ôm thật à!” Diệp Mặc lẩm bẩm một tiếng rồi mở mắt ra.

“Hì hì! Tỉnh rồi à!”

Người ngọc đã tính, khi thấy Diệp Mặc mở mắt thì nàng hé miệng nở nụ cười, lại ngồi dậy rồi nằm sấp trên lồng ngực của hắn, một đôi mắt yêu dã và mị hoặc chớp chớp hai cái, rồi nhìn chằm chằm vào gương mặt kia

“Gì vậy!”

Diệp Mặc nhìn nàng một cái, rồi giật mình, vội vàng chuyển qua.

Gương mặt trước mắt này, xinh đẹp mà quen thuộc, lại phong tình vạn chủng, nhất là cặp mắt mị hoặc kia, giống như là muốn hút hồn phách của người khác vào trong đó vậy.

Đối mặt với một mỹ nhân như vậy, nói không động lòng chút nào thì chắc chắn là không thể, nếu như giờ phút này, bản thể của hắn ở đây thì chắc chắn là không cản được cái dụ hoặc này.

Nhưng cho dù là phân thân. . . cũng là rất khó.

“Tối hôm qua anh quay lại làm chuyện xấu đúng không! Anh thật là hư!” Người ngọc cười khanh khách, duỗi một ngón tay ngọc ra rồi ấn nhẹ lên chóp mũi của hắn.

“Cô biết?”

Diệp Mặc cũng không bất ngờ, giờ đã là sáng rồi, chắc chắn là đã có tin tức.

“Ừm! Tạo thành chấn động rất lớn! Anh cũng quá to gan rồi!” Nàng nỉ non một câu, ngón tay ngọc trượt từ chóp mũi xuống gò má của hắn.

Dường như nàng cảm nhận được gì đó, liền căn môi đỏ, trong mắt nổi lên một ánh nước long lanh, rồi lại cười đắc ý.

Cậu em trai này, cũng không phải hoàn toàn thờ ơ nha!

Nàng nghiêng người qua, nhẹ nhàng mở môi đỏ, tỉ tê vài câu bên tai hắn: “Anh có muốn hay không. . . có thể dùng cơ thể này để cảm nhận một chút nha. . .”

Diệp Mặc né qua một bên, ho nhẹ rồi nói: “Nên rời giường rồi!”

Nàng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nóng bỏng để nhìn hắn, rồi đột nhiên bật cười. Nàng rất thích nhìn dáng vẻ này của hắn, nó sẽ làm cho nàng hưng phấn, còn có một loại khoái cảm nữa.

Nàng lại cười khanh khách một tiếng khi nhìn thấy ánh mắt né tránh kia.

Phải từ từ, tiến hành theo từng bước một, bằng không tên này lại offline như tối hôm trước thì làm sao bây giờ, như vậy thì được không bù mất.

“Được rồi! Tôi không trêu chọc anh nữa! Anh không muốn thì tôi cũng không làm khó anh!” Nàng lại hé miệng cười một tiếng.

“Chuyện nơi này cũng kết thúc rồi, tiếp theo anh muốn làm gì? Hay là hôm nay đi dạo phố đi! Gọi cả con nhóc kia nữa, để con nhóc đó xách đồ cho chúng ta, có một cu li tốt như vậy, không dùng thì phí.”

Diệp Mặc lên tiếng: “Cũng được!”

Rạng sáng hôm qua, hắn mở giao diện hệ thống ra xem một chút, biểu hiện là 1/3. Chứng tỏ đã hoàn thành một nhiệm vụ, giờ lại chọn hai nhiệm vụ nữa để làm là được.

“Cứ quyết định như vậy đi!”

Tâm trạng của người ngọc khá rất, nàng ngồi dậy, thừa dịp Diệp Mặc không chú ý mà nghiêng người qua, hôn một cái, sau đó đắc ý đứng dậy, xoay người xuống giường dưới ánh mắt kinh ngạc kia.

Nàng rửa mặt một phen, sau đó trang điểm một lúc, chọn một bộ quần áo đẹp và vài món châu báu, lập tức trở nên sang trọng, lộng lẫy và quyến rũ mê người.

“Đi thôi!”

Nàng đi giày cao gót, cầm túi xách, chậm rãi đi qua kéo tay Diệp Mặc ra ngoài.

Hai người đi đến trước cửa con nhóc kia, nàng gõ cửa một cái rồi quát nhé: “Con gà con, đi dạo phố thôi!”

“Dạo phố?”

Đan Phương Ninh ngây ra một lúc, lại nhớ đến chuyện bà già này từng nói sẽ bắt làm cu li, liền bĩu môi hừ một tiếng, nội tâm rất là tức giận.

Còn nữa, ai là con gà con! Bà già này quá ghê tởm!

“Cô đi theo xách đồ, thuận tiện mua cho cô vài cái túi xách và đồng hồ luôn, được chưa?”

“Thật. . . thật không?”

Đan Phương Ninh lập tức động lòng, mấy cái túi xách cộng thêm một cái đồng hồ, nói thế nào cũng phải vài trăm ngàn, không cần thì phí.

“Đương nhiên!”

“Được! Chờ tôi thay quần áo đã! Mà hình như mình không mang quần áo gì, thôi quên đi, mặc bộ này cũng được!”

Nàng vội vàng chạy vào phòng, thay một chiếc quần jean, lại thêm một chiếc áo T shirt màu trắng, rất đơn giản nhưng cũng rất tôn dáng người, cộng thêm khí chất thiếu nữ thanh xuân tràn trề của nàng, có thể nói là rất đẹp.

“Đi dạo ở chỗ này? Đại lộ Champs Elysees à? Bà cô, cô có bao nhiêu tiền?”

“Gọi chị! Không phải tôi mua cho cô, mà là Trần đại ca của cô!”

“Trần đại ca? Anh ấy. . . anh ấy có tiền sao?”

“Đương nhiên, Trần đại ca của cô rất giàu, nhiều tiền đến mức xài không hết, hôm nay cô thích thứ gì thì cứ lấy thứ đó là được.”

“Thật không? Trần đại ca giàu như vậy sao!”

Thiếu nữ đi theo sau, càng nói càng hưng phấn, còn chưa đi xuống lầu mà hai cô gái đã trò chuyện về việc nên mua nhãn hiệu túi xách nào, nên đến cửa hàng nào rồi.

Hết chương 1788.
Bình Luận (0)
Comment