Đại lộ Champs Elysees, trong một cửa hàng Dior, thiếu nữ xinh đẹp rạng rỡ mở cửa phòng thử đồ rồi bước ra.
“Trần đại ca, anh thấy bộ này thế nào, có đẹp không?”
Nàng cúi đầu, hai tay ngọc nắm chặt gấu váy, lộ ra dáng vẻ thẹn thùng.
Đây là một chiếc váy dạ hội màu tím, làn váy bồng bềnh nhẹ nhàng, kiểu dáng giống như tiên nữ trong truyện cổ tích, đôi chân ngọc của nàng bị che khuất dưới làn váy, nhưng bên trên là cổ áo hình chữ V, để lộ ra một khe sâu hun hút.
Diệp Mặc ở một bên nhấp ngụm trà, quan sát một phen rồi cười nói: “Rất đẹp!”
“Ah!”
Nàng cúi đầu đáp lời, lại ngước mắt lên nhìn Diệp Mặc, sau đó lại thẹn thùng mà cúi đầu xuống, bước nhanh vào trong phòng thử đồ.
Trong phòng thử đồ, Tại Hồng Mị đang quan sát một bộ quần áo trong tay, quay sang nói với nàng: “Tôi đã nói là rất đẹp rồi mà cô còn không tin.”
Nàng lại quan sát một phen, rồi lại bật cười, thật ra thì dáng người của cô bé này rất khá, tuy rằng còn không bằng nàng, nhưng cũng rất thành thục, rất gợi cảm và bốc lửa.
Còn có một ưu điểm nữa là trẻ tuổi, da thịt toàn thân đều non mềm như nước, dường như chỉ cần bấm nhẹ một cái là có thể bấm ra nước, thật là làm người ta hâm mộ.
“Đẹp thì đúng là rất đẹp, nhưng mà quá đắt!”
Đan Phương Ninh cúi đầu quan sát một phen, trong mắt cũng hiện lên vẻ vui mừng, nhưng nghĩ đến giá cả thì nàng lại líu lưỡi.
Đan gia nhà nàng cũng có chút tiền, nhưng không nhiều, cho nên bình thường nàng khá tiết kiệm, rất ít khi mua đồ xa xỉ, chủ yếu là do cha mẹ nàng rất nghiêm khắc với nàng.
“Đắt cái gì, mà lại không cần cô trả tiền!”
Tại Hồng Mị cười nói, rồi thúc giục Đan Phương Ninh thử một bộ khác xem sao.
Thiếu nữ đứng trước gương ngắm nghía một lát, rồi mới kéo cầu vai, cởi váy dạ hội xuống, sau đó nàng liếc mắt nhìn ra ngoài, nghi ngờ hỏi: “Trần đại ca. . . rốt cuộc Trần đại ca có bao nhiêu tiền?”
Lúc nãy, Trần đại ca chỉ gọi một cú điện thoại, quản lý của tiệm này tự mình chạy ra đón tiếp, đưa các nàng lên trên lầu, còn có một đám nhân viên chuyên môn phục vụ các nàng, chỉ cần nhìn trúng cái này thì sẽ lấy cái đó.
Đãi ngộ này khiến cho nàng mờ mịt, cảm giác toàn thân như sắp bay lên.
Đây chính là đại lộ Champ Elysees đấy, mà cửa tiệm Dior này cũng là một trong những tiệm lớn nhất thế giới, Trần đại ca đã làm gì mà để cho những người này nhiệt tình như vậy chứ?
Trần đại ca đã tốn nhiều tiền để mua cái VVIP đỉnh cấp gì gì đó sao?
Trần đại ca lại lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Tại Hồng Mị cười nói: “Đã nói với cô rồi, anh ấy rất nhiều tiền, nhiều đến mức xài không hết.”
Nếu cô bé này biết Trần đại ca của nàng chính là Diệp thủ phủ, tài sản hơn ngàn tỷ, thì không biết cô bé này rớt cằm hay không!
Chút đãi ngộ này tính là gì, đây chỉ là chuyện nhỏ với Diệp Mặc mà thôi!
“Tôi cũng chọn mấy món. . .”
“Cái túi xách này không tệ, thử đi!”
Hai cô gái chọn lựa một lúc, lại thử một lúc. Khi rời khỏi cửa tiệm, thì đã thu hoạch được tương đối, Tại Hồng Mị vẫn bình tĩnh thong thong, nhưng cô bé Đan Phương Ninh đã hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt.
“Đi, đi Tiffany. . .”
Tại Hồng Mị liếc mắt nhìn quanh, đột nhiên quay người nói, thiếu nữ nghe thấy thế thì đôi mắt đẹp đã sáng lên, lập tức đi theo sau giống cái đuôi.
Diệp Mặc bật cười rồi cũng đi theo.
Dù sao cũng không tốn bao nhiêu, mặc kệ các nàng đi.
Nửa tiếng sau ba người mới rời khỏi cửa tiệm Tiffany, Diệp Mặc lại nhận một cuộc điện thoại của Fred.
“Trần tiên sinh!”
“Có chuyện gì?”
Đầu dây điện thoại bên kia, Fred dừng lại một chút, thần sắc của anh ta hơi hoảng hốt, vẫn chưa thoát ra khỏi sự chấn động khi nhìn thấy tin tức sáng ngày hôm nay.
Henri Bellon đã chết!
Đã tự sát ngay sau khi bọn họ rời đi!
Cảnh sát đã tìm đến anh ta, hỏi vài câu hỏi như thường lệ, coi như là làm theo chương trình.
Từ tất cả dấu vết để lại, có thể nói là tự sát, ngay cả cảnh sát cũng có khuynh hướng này. Nhưng Fred lại cảm thấy có chút là lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào, cũng không nói ra được.
Có thể là trùng hợp thật đi!
Bọn họ đi không lâu, Henri liền tự sát.
Ngoài ra, vị khách hàng cũ của Hoa Thiên là Erich cũng đã chết, chết ở trên bụng phụ nữ, người này cũng từng tiếp xúc với Trần tiên sinh.
Mà hai tên khách hàng này, đều không phải là thứ gì tốt!
Trần tiên sinh. . . thật sự là đáng sợ!
Đương nhiên, không phải Fred cho rằng Trần tiên sinh không phải người tốt, trái lại thì là quá tốt rồi, quá có tinh thần trọng nghĩa. Đáng sợ chính là năng lực của Trần tiên sinh, một cái tai nạn, một cái tự sát!
Loại bản lĩnh này thật sự là quá đáng sợ!
Fred lấy lại tinh thần, giọng nói lại kính sợ hơn vài phần: “A! Bên phía công ty vừa mới gọi điện thoại cho tôi, nói là có người muốn tìm ngài.”
“Tìm tôi?”
Diệp Mặc sửng sốt một chút, trong lòng thấy hơi kinh ngạc.
Công ty trong miệng Fred, chính là chi nhánh ở bên này, vậy thì sao lại có người tìm mình?