Fred cười nói: “Đúng vậy! Nói là muốn xin số điện thoại của ngài, nhưng tôi không cho, mà đến trưng cầu ý kiến của ngài trước.”
“Là ai thế?”
“Hình như là một cô gái!”
“Phụ nữ?”
Diệp Mặc càng mờ mịt hơn.
Hắn hơi do dự một chút rồi nói: “Cho đi!”
“Được!” Fred lên tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.
“Phụ nữ? Ai nhỉ?”
Diệp Mặc để điện thoại di động xuống, nội tâm vẫn thấy hơi nghi ngờ và khó hiểu, tại sao lại có người đi tìm cái thân phận Trần Mộc này?
Diệp Mặc chờ khoảng tầm mười phút đồng hồ, liền có một cuộc gọi đến, hắn nghe máy.
“Alo! Là Trần tiên sinh sao?” Đầu dây bên kia là một giọng nói mát lạnh của một cô gái.
“Là tôi! Cô là . . . ?”
Cô gái cười nói: “Tôi và Trần tiên sinh chưa từng gặp mặt, nhưng ngày hôm qua, chúng ta đã từng quen biết.”
“A! Tôi biết cô là ai rồi, có chuyện gì sao?”
“Trần tiên sinh, hôm nay anh có rảnh không? Chúng ta có thể gặp mặt một lần không? Bạn của tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện, anh đã từng gặp cô ấy, còn biết tên của cô ấy.”
“Là Elizabeth tiểu thư sao?”
“Đúng vậy.”
“Chuyện gì?”
“Chúng ta gặp mặt rồi nói, được không?”
“Được! Nhưng bây giờ tôi không rảnh, để muộn muộn đi, tầm sáu giờ tối!”
“Vậy cũng được!”
Hai người hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt, đối phương liền cúp điện thoại.
Lúc này, hai cô nàng Tại Hồng Mị và Đan Phương Ninh lại bước ra từ một cửa tiệm khác, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Là ai thế?”
Diệp Mặc cũng giải thích cho hai nàng một phen.
“Là cô nàng da trắng xinh đẹp kia sao? Cô ta tìm anh làm gì? Nhìn trúng anh rồi à?” Sau khi nghe xong, Tại Hồng Mị nhướng mày lên, trong mắt xuất hiện một tia thù địch mãnh liệt.
Cô nàng da trắng kia rất xinh đẹp, đẹp đến mức giống như một thiên sứ vậy.
Nhưng nghĩ lại thì rất không có khả năng, dung mạo của cậu em trai này bây giờ rất bình thường, không phải loại mà có thể làm cho người ta vừa thấy đã yêu, hơn nữa, một người da trắng một người da vàng, nên càng không có lực hút trí mạng như vậy.
Diệp Mặc lắc đầu: “Tôi cũng không biết, chỉ nói là muốn nhờ tôi một việc.”
“Vậy thì đi gặp một lần thôi!” Tại Hồng Mị cười nói: “Tôi rất rộng lượng, mới không thèm ghen nha.”
Cô bé Đan Phương Ninh lè lưỡi một cái, lẩm bẩm một tiếng: “Không ghen mới là lạ!”
Rõ ràng là bà cô này vừa mới ghen xong.
Tại Hồng Mị trừng mắt nhìn qua, trách mắng: “Muốn ăn đòn đúng không! Lát nữa không mua đồ cho cô nữa!”
Đan Phương Ninh vội vàng thay đổi sắc mặt, cười hì hì nói: “Ai nha! Chị Tại, chị Tại tốt! Em không nói gì cả, là chị nghe nhầm thôi! Em đang khen chị vừa xinh đẹp vừa tốt bụng nha! Một cô nàng da trắng thì làm sao có thể so sánh với chị được!”
Nàng tiến lên kéo người đi dạo phố tiếp, chờ đến khi mệt mỏi thì mới trở về khách sạn.
Sáu giờ tối tại Paris.
Trong nhà ăn sang trọng của khách sạn đang trình diễn một buổi hòa nhạc, Diệp Mặc ngồi ở trong góc, tay cầm một ly rượu đế cao, nhẹ nhàng lắc rượu đỏ ở bên trong.
Bên cạnh là người ngọc xinh đẹp thành thục, yêu mị mê người, nàng đang mặc một chiếc váy dạ hội lộng lẫy màu đen, còn trang điểm khá đậm, khiến cho nàng càng thêm sặc sỡ lóa mắt.
Nàng nghịch chiếc điện thoại trong tay, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía lối vào.
“Đến rồi!”
Chỉ tầm một phút sau, có hai bóng người đi vào trong nhà ăn, một người mặc váy trắng đeo kính râm và đội mũ, mái tóc vàng xoăn tít. Một người khác thì mặc áo đen, dung mạo rất thanh tú.
Các nàng đi vào trong, dừng bước lại một lát, ngay sau đó liền nhìn thấy hai người ở trong một góc.
Sắc mặt cô gái thanh tú kia lập tức thay đổi.
Là người phụ nữ hơi tà tà kia!
Thế mà cô ta cũng ở đây, còn ngồi chung với Trần tiên sinh, chẳng lẽ người đàn ông mà cô ta nói chính là Trần tiên sinh? Móa! Đây là cái tổ hợp quái vật gì?
Khóe miệng của nàng nhất thời co quắp vài cái.
“Đi thôi!” Nàng nói nhỏ một tiếng, rồi dẫn đầu đi về phía bàn ăn bên kia, sau đó nở nụ cười nhiệt tình: “Trần tiên sinh, chào anh!” Nàng lên tiếng chào hỏi Diệp Mặc trước, sau đó lại nhìn về phía cô gái yêu mị ở bên cạnh.
“Không ngờ, chúng ta gặp mặt nhanh như vậy!”
“Nhóc con, cơ thể thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?” Tại Hồng Mị nở nụ cười với nàng: “Tôi nể mặt tình đồng hương nên mới nương tay, bằng không thì bây giờ cô vấn phải nằm trên giường chứ đừng hòng động đậy.”
Nhạc Linh Yến nở nụ cười lúng túng: “Lúc trước đã đắc tội, còn xin chị thứ lỗi cho!”
“Cô bé này rất hiểu chuyện đấy, đúng là không tệ!” Tại Hồng Mị nhướn mày rồi cười nói.
“Không biết xưng hô thế nào?”
“Họ Tại!”
“Chị Tại!”
Nhạc Linh Yến kéo thiên sứ tóc vàng ở bên cạnh ngồi xuống bàn.
“Trần tiên sinh!”
Thiên sứ tóc vàng tháo kính râm, tươi cười rạng rõ, nàng nghe thấy bạn mình thì thầm xong, liền quay sang cô gái yêu mị ở bên đối diện, nói một tiếng Tại tiểu thư.
Tại Hồng Mị mỉm cười, lại bắt đầu quan sát đối phương.
Nàng không thể không sợ hãi thán phục một phen, cô nàng da trắng này quả thật là có ưu thế, khuôn mặt tinh tế, ngũ quan xinh đẹp như búp bê, mũi cao mắt sâu, ngay cả làn da cũng trắng tự nhiên.
Dáng người thì càng không cần phải nói rồi, vừa cao lại vừa vểnh, gợi cảm bốc lửa, có thể nói là như ma quỷ.