Tại Hồng Mị cau mày nói: “Mất tích? Là bị bắt cóc à? Tuổi tác thế nào?”
Diệp Mặc lắc đầu: “Tuổi tác nào cũng có, chắc hẳn không phải buôn bán nhân khẩu!”
Tại Hồng Mị cũng đồng ý: “Vậy thì đúng là không phải rồi.”
Làm cái nghề đó, bình thường đều nhìn chằm chằm vào phụ nữ trẻ tuổi và trẻ con, chủ yếu là dễ bắt mà cũng dễ bán. Cũng có một số người ra tay với đàn ông khỏe mạnh, nhưng nguy hiểm tương đối lớn, cho nên ít người làm hơn.
Ngoài ra, bình thường thì loại tội phạm này đều hoạt động ở Đông Âu.
Đan Phương Ninh mở miệng hỏi: “Là sát nhân liên hoàn sao?”
“Không có thi thể!” Diệp Mặc lại lắc đầu nói: “Cô cho rằng một tên tội phạm có thể đối phó được với một sát thủ chuyên nghiệp sao? Còn là sát thủ đỉnh cấp?”
“Được rồi!”
Đan Phương Ninh nhỏ giọng thầm thì, rồi không nói gì nữa.
Diệp Mặc nói: “Lát nữa tôi sẽ đi vào tìm hiểu tình hình, nói không chừng sẽ điều tra được chút manh mối nào đó.”
Tại Hồng Mị hừ nói: “Đi vào một mình? Tôi không yên tâm chút nào!”
Trong đó có rất nhiều các cô nàng lẳng lơ, chẳng may tên này không chịu được, hoặc là bị cưỡng ép kéo vào phòng thì sao?
“Đúng vậy! Trần đại ca, anh đi vào một mình thì không tốt lắm đâu!” Đan Phương Ninh cũng mở miệng nói, ánh mắt lại có hơi cổ quái.
Mặc dù nàng cảm thấy Trần đại ca sẽ không đi trêu chọc đám phụ nữ lẳng lơ ở trong đó, dù sao thì Trần đại ca còn không thỏa mãn được bà cô bên cạnh này. Thế nhưng mà, chuyện này cũng khó mà nói, có đôi khi, đã gà nhưng lại rất ham hố!
Diệp Mặc bất đắc dĩ, nói: “Vậy tôi sẽ bật điện thoại di động, các cô ở ngoài này cũng có thể nghe thấy, yên tâm rồi chứ!”
Mấy cô gái này đang nghĩ cái gì vậy, hắn chỉ đến để điều tra mà thôi!
“Như vậy thì được!”
Tại Hồng Mị nhướn mày lên, miễn cưỡng gật đầu một cái, xem như đáp ứng.
Khoảng tầm mười phút đồng hồ sau, mọi người đã đến mục đích. Tòa nhà bên đối diện tràn đầy đèn màu, ánh đèn nê ông sáng choang. Tầng một còn có một tủ kính, phía sau tấm kính pha lê trong suốt là những cô gái ăn mặc mát mẻ gợi cảm sexy, mỗi khi nhìn thấy người đi qua còn vẫy tay nháy mắt.
Liếc mắt nhìn qua, tất cả đều có thân hình cao gầy, có đủ loại khí chất và loại hình khác nhau, tóc vàng, tóc đỏ, tóc nâu, muốn màu tóc gì thì có màu đó.
Một lát sau, Diệp Mặc xuống xe, lúc này trời đã tối hẳn, đèn màu ở bên đối diện sáng chói mắt, cộng thêm những cô gái tràn đầy sức sống, quyến rũ và gợi cảm bên kia, khiến cho người ta cảm thấy một bầu không khí tràn đầy mập mờ.
Hắn đi thẳng qua bên đường, đi qua mấy tủ kính kia, tiến vào trong cửa của câu lạc bộ.
Vừa vào cửa, bên trong là một hành lang ảm đạm, ánh đèn màu hồng lập lòe.
Đi vài bước chính là một cái cầu thang xoắn đi lên tầng hai, nơi này giống như một quán bar, một bên có quầy bar, nhưng không có người ngồi uống rượu tại đó, một bên khác là hai hàng ghế sô pha màu đỏ với hàng loạt các cô gái gợi cảm quyến rũ.
Tất cả đều ăn mặc mát mẻ, đi giày cao gót, từng đôi chân thon dài cực kỳ bắt mắt, đồng thời còn làm nổi bật đường cong kinh người.
Hắn đi vào trong, liền có từng đạo ánh mắt quét qua.
Khi nhìn thấy hắn là người châu Á thì tất cả đều không lộ ra vẻ khác thường nào, hiển nhiên là đã nhìn thấy nhiều, còn có người nháy mắt với hắn, muốn quyến rũ hắn.
Một người phụ nữ giống như là tú bà tiến lên đón, cười như hoa nói: “Anh đẹp trai, là ngươi nơi nào vậy? Hoa quốc? Nơi này của chúng tôi rất đàng hoàng, còn có cả hóa đơn, nên cứ yên tâm đi!”
Đại đa số đám người châu Á đến nơi này chơi đều rất có tiền, ra tay rất hào phóng.
“Anh thích người nào? Cứ chọn thoải mái, hai người, ba người cũng được!”
Diệp Mặc cầm điện thoại di động lên, giơ một tấm ảnh chụp ra: “Người này đã từng đến đây chưa?”
Sắc mặt người phụ nữ kia cứng đờ, lại có chút không vui, sau đó dùng ánh mắt nghi ngờ và dò hỏi để nhìn qua: “Cảnh sát?”
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt cô ta lại thay đổi, lại nở nụ một lần nữa, sau nhanh như chớp mà nhét chồng tiền mặt kia vào trong túi.
“Để tôi xem một chút nào! Chưa từng nhìn thấy, cũng không có ấn tượng, có thời gian không?”
Người phụ nữ tiến lại gần để nhìn kỹ hơn, sau đó lắc đầu.
Mỗi ngày cô ta đón nhiều khách như vậy, làm sao mà nhớ được chứ!
Sau đó, cô ta lại gọi đám phụ nữ kia lại, mở miệng nói: “Các cô qua đây nhìn xem, có ai từng nhìn thấy người này không?”
“Không có!”
“Không có ấn tượng!”
Tất cả nhìn một lượt rồi lắc đầu.
Trong chiếc xe bên ngoài, trái tim đang treo trên cổ họng của thiên sứ tóc vàng đã rơi xuống, nàng cười nói: “Tôi đã nói rồi mà! Anh trai tôi không thể nào. . .”
Nhưng nàng còn chưa nói hết lời, thì đã nghe thấy một người bên trong kêu lên: “Hình như là tôi đã gặp qua, nhưng mà hơi khác một chút, trên tấm ảnh này không có râu. . .”
“Nhưng khuôn mặt lại hơi giống, nhất là con mắt, anh ta rất đẹp trai nên tôi sẽ không nhớ nhầm, chính là anh ta.”
Sắc mặt thiên sứ tóc vàng dần dần trở nên cứng đờ.
“Người này rất kỳ lạ, anh ta luôn hỏi vài thứ rất khó hiểu, tôi còn hỏi anh ta làm nghề gì, anh ta nói là phóng viên, nhưng tôi thấy không giống lắm.”
“Anh ta đến đây hai ngày, cũng ở qua đêm, nhưng đó là chuyện rất lâu rồi, tôi nhớ kỹ là vì anh ta rất đẹp trai, kỹ thuật cũng rất tốt.”