“Cha, đây chính là hai đứa chắt mà con đã nói với cha, còn đây là mẹ của bọn nhỏ, hôm nay Tiểu Mặc mang gia đình về thăm cha đấy.” Cha Diệp chỉ vào hai đứa bé và Tô Ngọc Tình rồi giới thiệu.
“Tốt tốt tốt!”
Ông cụ cười to, nói mấy chứ “tốt” liền.
“Để cụ ôm một cái nào!”
Ông cụ đi lên ôm bé trai trước, ôm một lát, rồi ôm thêm bé gái.
Ông cụ nhìn hai đứa bé ở trong ngực cười đến không ngậm được miệng, càng nhìn càng yêu thích.
Một lát sau, bà nội cũng đi xuống, ôm hai đứa nhỏ, cực kỳ vui vẻ.
Mọi người ngồi xuống trò chuyện mãi đến hơn 4 giờ chiều, thì Cha Diệp mới đứng dậy nói.
“Cha mẹ, bọn con sẽ không ở lại ăn cơm tối đâu, ngày mai Tiểu Mặc phải đi rồi, hai đứa nó đều rất bận rộn, nên không thể ở lại lâu. Sau này con sẽ bảo hai đứa nó thường xuyên về thăm cha.”
“Được được! Tiểu Mặc, cháu nhớ trở về thường xuyên nhé!”
Hai ông bà cụ tiễn mọi người ra cửa, rồi đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Về đến nhà, Diệp Mặc làm vài món ăn, cả nhà vui vẻ ăn cơm.
Buổi sáng ngồi xem hơi mệt mỏi, tinh thần của Tô Ngọc Tình không tốt lắm, nên Diệp Mặc bảo nàng đi nghỉ sớm.
Sau đó Diệp Mặc cho hai đứa bé ăn no xong thì cũng đi nghỉ.
Hai người nói chuyện một lúc rồi liền ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, 8 giờ hai người mới tỉnh dậy.
Ăn sáng xong, Mẹ Diệp cầm một đống đồ vật chất vào trong xe, rất nhiều thứ đều là lấy từ nhà của ông bà nội, nào là gà, rau xanh... và cả mấy thứ ông bà nội tự mình ướp.
“Đủ rồi, đủ rồi!” Diệp Mặc cười khổ nói.
“Dù sao con cũng lái xe, mang nhiều cũng được mà! Những thứ này đều là đồ tốt!”
Mẹ Diệp cười nói, rồi lại ra sức nhét vào trong xe.
“Con trai, con nhớ phải chú ý thân thể đấy, nếu rảnh rỗi thì nhớ về thăm nhà một chút.”
Cuối cùng, Mẹ Diệp lại dặn dò thêm.
“Vâng, con biết rồi, mẹ, mẹ và cha cũng phải chú ý sức khỏe đấy.” Diệp Mặc cười nói, rồi mở cửa lên xe.
Kéo cửa kính xuống, phất phất tay chào, rồi mới lái đi.
Hai người Cha Diệp và Mẹ Diệp vẫn đứng tại chỗ nhìn chiếc xe đi xa, mãi cho đến khi chiếc xe biến mất thì hai người mới đi lên nhà.
Diệp Mặc lái hơn ba tiếng mới trở lại thành phố H.
Diệp Mặc gọi điện thoại về nhà báo bình an, rồi mới cùng Tô Ngọc Tình và hai đứa bé đi về nhà.
……
Diệp Mặc đi một vòng chợ bán đồ ăn rồi về nhà.
Tô Ngọc Tình vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt nhẹp, trên người thì mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, phong thái mê người của nàng được hiện lên rõ ràng.
Đôi chân thon dài trơn bóng của nàng thì trắng đến mức hoa cả mắt.
“Anh mua những gì thế?” Nàng vừa lau tóc vừa đi tới.
Thân thể của nàng uyển chuyển mềm mại, thành thục và đẫy đã, hơn nữa còn đang tản ra một mùi thơm cơ thể mà mùi sữa rất dễ ngửi. Diệp Mặc khẽ hít một hơi, tâm thần lập tức rung động.
“Anh tùy tiện mua một chút thôi.”
“Anh vất vả rồi!”
Tô Ngọc Tình nhìn túi đồ một chút, rồi ngẩng đầu lên nở nụ cười xinh đẹp.
Đôi mắt sáng như sao của nàng hơi cong lên, trong mắt thì tràn đầy vẻ ngọt ngào và ôn nhu.
“Vậy anh cứ bận bịu đi, em đi chơi với con đây.”
Nàng kiễng chân lên, nghiêng người, rồi nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của Diệp Mặc một cái, sau đó quay rồi đi về phía hai đứa bé.
Bóng lưng của nàng thướt tha, khi bước những bước chập chờn thì mấy chỗ đẫy đà đã nổi lên một ít gợn sóng, nhìn trông càng thêm gợi cảm mê người.
“Hôm nay mẹ sẽ chơi với hai đứa cả ngày!”
Nàng ngồi xuống thảm, rồi ôm lấy hai đứa bé bỏ vào trên chân mình.
“Nào, gọi mẹ đi nào!”
Nàng hôn mỗi đứa bé một cái rồi cười nói.
“Mẹ….”
Tĩnh Tĩnh ê a vài tiếng, rồi hô lên một câu.
“Ngoan quá!” Tô Ngọc Tình cười vui vẻ.
Diệp Mặc đứng tại chỗ nhìn một lúc, sau đó mới cười đi về phía nhà bếp.
“Chị Mạn Ny, sao thế chị!”
Một lát sau, Tô Ngọc Tình nhận điện thoại.
“Bọn em về nhà rồi! Bọn em chỉ ở một đêm thôi, rất tốt, cha mẹ anh ấy đều rất tốt…”
“Còn chưa biết gọi dì đâu!...Chờ khi nào chị đến, thì tự chị dạy đi!”
Nói chuyện một lát thì nàng dập máy.
“Sao thế?”
Diệp Mặc làm cơm xong, bưng ra ngoài, rồi hỏi.
“Chị Mạn Ny gọi để hỏi xem tình hình thế nào thôi, chị ấy còn nói, mấy ngày nữa là phải làm việc rồi, bảo em chuẩn bị trước.” Tô Ngọc Tình nói.
“Bận rộn thế cơ à?”
“Đúng vậy! Làm xong Album thì còn phải tuyên truyền quảng bá nữa! Sau đó, còn phải đi tham gia các chương trình, game show… có lẽ còn phải bay khắp nơi trong cả nước nữa.” Tô Ngọc Tình để hai đứa bé xuống, rồi đi tới.
“Đúng là rất bận rộn nhỉ!” Diệp Mặc hơi líu lưỡi.
“Thật ra em cũng không muốn bận rộn như vậy, em muốn ở nhà bồi hai đứa bé nhiều hơn, nhưng cũng hết cách rồi, cũng không thể buông bỏ sự nghiệp được! Dù sao cũng phải kiểm tiền mà!” Tô Ngọc Tình kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
“Ừm! Thơm quá!”
Nàng nhìn lướt qua mấy món ăn ở trên bàn, sau đó liền thán phục.
Tài nghệ nấu nướng của Diệp Mặc chưa từng để nàng thất vọng, dù là món trứng tráng đơn giản nhất, thì Diệp Mặc cũng có thể làm ra rất nhiều hương vị khác nhau.