“Tôi cảm giác như đang nằm mơ vậy.”
Cơm nước xong xuôi, dọn dẹp nhà bếp xong, thì Cha Diệp và mp vào phòng, đóng cửa lại.
Cha Diệp ngồi xuống, rồi hít sâu một hơi, thần sắc ông vẫn còn chút hoảng hốt.
Vậy mà mẹ của bọn nhỏ lại là ngôi sao lớn thật!
Lời nói thuận miệng của con trai lúc trước lại là thật!
Còn cả vụ ở bệnh viện lần trước nữa, Cha Diệp vẫn luôn cảm thấy bóng lưng trong tấm ảnh rất quen mắt, không ngờ cũng là thật, đấy chính là con trai của mình.
Bây giờ, đáy lòng ông vẫn không tin nổi chuyện này.
“Đúng vậy.” Mẹ Diệp cũng thở dài.
Bà vẫn luôn muốn một người con dâu, bà cũng không có quá nhiều yêu cầu, chỉ còn dáng vẻ không tệ, tính tình hơi tốt một chút là được rồi. Nào ngờ con trai lại trực tiếp dẫn một ngôi sao lớn như vậy về nhà!
Sau đó, bà đem những lời Diệp Mặc nói cho mình kể lại cho Cha Diệp nghe.
“Thì ra là vậy! Bảo sao lúc trước con trai không chịu nói với chúng ta.” Cha Diệp giật mình.
“Tôi thấy con bé thực sự yêu thích con trai của mình đấy, tôi nhận ra ánh mắt của con bé nhìn Tiểu Mặc, với lại con bé này cũng không tệ, tôi rất hài lòng.” Mẹ Diệp cười nói.
“Con trai mình có bản lĩnh thật.”
Cha Diệp cũng cười nói, trong lòng cảm thấy hơi tự hào.
Người ta là một ngôi sao siêu cấp, được rất nhiều người yêu thích và theo đuổi, vậy mà lại chọn đúng con trai của mình, tuy rằng có một phần vì hai đứa bé, nhưng đó không phải điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất chính là con trai mình đã làm nàng cảm động.
“Đúng thế! Hiện giờ tôi chỉ hy vọng, tình cảm của hai đứa nó sẽ tốt đẹp, sau đó thuận lợi kết hôn.” Mẹ Diệp cười nói.
Cha Diệp cũng gật đầu.
Hai người nói vài câu nữa rồi đi ra ngoài.
“Đi, chúng ta đi thăm ông bà nội của con.” Cha Diệp chọn vài thứ trong đống quà của Diệp Mặc mang về, rồi xách đi.
“Đi thôi!”
Diệp Mặc ôm hai đứa bé rồi nói với Tô Ngọc Tình.
Tô Ngọc Tình lên tiếng, rồi đeo kính râm và khẩu trang lên, sau đó mới đi theo sau.
“U! Lão Diệp, đi đâu vậy.”
Nhà Diệp Mặc vừa đi xuống thì gặp được người hàng xóm đang đi dạo.
“Đây là Tiểu Mặc à? Lâu rồi không gặp nhỉ!”
Người hàng xóm nhìn thấy Diệp Mặc thì hơi kinh ngạc.
“Chào bác Trương!”
Diệp Mặc cười chào một câu.
“A! Suýt nữa thì bác không nhận ra cháu rồi đấy! Bác nghe nói dạo này cháu lăn lộn rất khá, kiếm được không ít tiền nhỉ! Cha cháu có thể hưởng phúc rồi.” Bác Trương đi đến cười nói.
“Đây là vợ cháu à? Ai u! Xinh đẹp quá! Còn đây là hai đứa nhỏ đúng không! Cha cháu luôn nói với bác, nói ông ấy có một cặp cháu trai cháu gái, lại còn là Long Phượng thai nữa, bác đã nghe đến mấy trăm lần rồi, haha! Ah! Đáng yêu quá!”
Bác Trương nhìn thoáng qua Tô Ngọc Tình, rồi lại nhìn hai đứa bé, sau đó không ngừng sợ hãi thán phục.
“Lão Diệp, ông rất có phúc đấy!”
Bác Trương lại nói một câu, trên mặt còn lộ ra vẻ hâm mộ.
Có một người con trai biết kiếm tiền, lại có cả một đôi cháu trai và cháu gái, hai vợ chồng Lão Diệp cũng coi như viên mãn rồi!
Cha Diệp cười to một tiếng, trong giọng còn có vài phần đắc ý.
Mẹ Diệp thì không lên tiếng mà chỉ cười cười, nhưng trong mắt thì tràn đầy tự hào.
“Lão Trương, bọn tôi đi đây!”
Cha Diệp lên tiếng chào, rồi dẫn mọi người ra ngoài.
“Cha, xe con ở bên kia!”
Diệp Mặc chỉ về phía xe của mình.
“Đấy là xe gì vậy?”
Bác Trương đứng tại chỗ nhìn người một nhà lên xe, sau đó hỏi hỏi với giọng nghi ngờ.
Logo của chiếc xe này không phải là Land Rover, cũng không phải là Porsche, bác Trương chưa từng nhìn thấy logo này bao giờ.
“Đấy là Lamborghini!”
Một người trẻ tuổi ở cách đó không xa nói.
Người trẻ tuổi nhìn về phía chiếc xe, trong mắt còn có chút nóng bỏng và sợ hãi thán phục.
“Lamborghini? Đấy là xe gì vậy? Chưa từng nghe qua!” Bác Trương buồn bực nói.
Bác Trương chỉ biết Land Rover, Porsche, Bentley, đấy đều là những chiếc xe mà các ông chủ lớn hay đi!
“Là một dòng xe rất trâu bò!”
Người trẻ tuổi kia nói.
“Chiếc xe này bao nhiêu tiền thế?” Bác Trương hỏi.
“Ít nhất cũng phải bốn năm triệu NDT!”
“AHH!”
Bác Trương chấn động đến mức trợn tròn mắt.
“Đứa con trai này của Lão Diệp ghê gớm thật đấy!” Sau khi lấy lại tinh thần thì Bác Trương thở dài một hơi, thần sắc lại càng hâm mộ hơn.
Chiếc xe đi ra khỏi khu nhà, đi về phía hương trấn.
Hơn 20 phút sau, chiếc xe tiến vào trong thôn, dẫn đến rất nhiều ánh mắt chú ý.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước một loạt tòa nhà bốn tầng.
Tòa nhà thứ ba ở đây chính là nhà của ông bà nội!
“Cha!”
Cha Diệp vừa vào cửa thì hô lên một tiếng: “Cha xem ai đến thăm cha này.”
Có một ông cụ nghe thấy âm thanh của Cha Diệp thì đi từ tầng trên xuống, ông cụ hơi cao gầy, mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn mộc mạc, khoảng tầm hơn 70 tuổi, trên đầu đầy là tóc trắng.
“Tiểu Mặc?”
Ông cụ nhìn lướt qua, khi thì thấy Diệp Mặc thì ánh mắt lập tức sáng lên.
“Ông nội!” Diệp Mặc cười, rồi tiến lên nghênh đón.
“Sao lâu rồi không thấy cháu về thế! Ông nghe cha cháu và cả Chính Đức nói, cháu đang phát triển rất tốt ở bên kia à! Còn cả chú hai của cháu nữa, cũng nói cháu rất lợi hại, rất có bản lĩnh!” Ông cụ đánh giá cháu nội của mình một chút, rồi cười nói rất cởi mở.
“Cũng không tệ lắm ạ!” Diệp Mặc cười nói.
“Người trẻ tuổi biết khiêm tốn là tốt!”
Ông cụ cười càng vui vẻ hơn.