Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 187 - Chương 187: Lý Nghệ Phỉ: Anh Ta Nghèo Rớt Mồng Tơi!

Chương 187: Lý Nghệ Phỉ: Anh ta nghèo rớt mồng tơi! Chương 187: Lý Nghệ Phỉ: Anh ta nghèo rớt mồng tơi!

Giữa trưa mà trung tâm mua sắm vẫn đông như chảy hội, cực kỳ náo nhiệt.

Trung tâm mua sắm này là trung tâm mua sắm lớn nhất và xa hoa nhất mà Tập đoàn Trung Thái xây dựng ở thành phố H.

Trung tâm mua sắm này được chia thành mấy tòa nhà, cao năm tầng, bên dưới dưới lòng đất còn có hai tầng, còn liên tiếp với cả tàu điện ngầm.

Còn có một khu vực hàng xa xỉ riêng, trong đó có rất nhiều hãng hàng xa xỉ tụ tập.

“Cũng khá đấy nhỉ.”

Diệp Mặc vừa đi vừa quan sát bốn phía.

Tòa trung tâm mua sắm này Diệp Mặc cũng đã từng đến, nhưng không ngờ rằng giờ nó lại biến thành sản nghiệp của mình.

“Thuận tiện mua ít đồ đi.”

Diệp Mặc đi đến khu bán đồ xa xỉ, rồi đi vào một cửa hàng Patek Philippe.

“Xin chào tiên sinh!”

Cô nhân viên bán hàng rất nhiệt tình tiếp đãi.

“Đồng hồ nữ sao? Ngài ước lượng giá trị bao nhiêu ạ? Đắt nhất? Vâng, mời ngài xem chiếc đồng hồ này, đây là kiểu mới nhất của chúng tôi, là chiếc đồng hồ thuộc series Nautilus, ngài xem, rất sáng chói đúng không?”

Chiếc đồng hồ này làm bằng vàng 18K, mặt và vỏ của đồng hồ đều được dùng công nghệ tiên tiến nhất để khảm 518 khỏa kim cương vào.”

Nhân viên bán hàng dẫn Diệp Mặc đi đến quầy hàng, rồi giới thiệu một chiếc đồng hồ bằng vàng cực kỳ lóa mắt, bên ngoài còn khảm đầy kim cương.

“Rất đẹp.”

Diệp Mặc quan sát một lúc, rồi gật đầu hài lòng.

Chiếc đồng hồ này rất hợp với Tô Ngọc Tình.

“Giá tiền thì là 285 vạn NDT, ngài thấy thế nào?”

(285 vạn=2.850.000)

Nhân viên bán hàng hỏi rất cẩn thận.

Tuy rằng vị này muốn nhìn chiếc đắt nhất, nhưng dù sao thì đây cũng là chiếc đồng hồ vài triệu, cho dù là đại gia có tài sản hơn 100 triệu thì cũng phải suy nghĩ một chút, huống chi vị này còn rất trẻ tuổi, có lẽ chỉ là phú nhị đại mà thôi.

“Quét thẻ!”

Diệp Mặc trực tiếp móc thẻ ra, rồi đưa cho nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng ngẩn ra, sau đó thì trên mặt liền lộ ra một nụ cười cực kỳ nhiệt tình, rồi cung kính nhận chiếc thẻ.

“Tiên sinh, xin ngài ngồi chờ ở bên này một lát, chúng tôi làm thủ tục rất nhanh.”

Một lát sau, sau khi làm xong thủ tục, quẹt thẻ, Diệp Mặc liền cầm một cái túi đi ra khỏi cửa hàng.

Chỉ một cái đồng hồ là chưa đủ, Diệp Mặc còn muốn mua rất nhiều thứ.

Khi Diệp Mặc nhìn thấy cửa hàng Cartier thì liền đi vào.

Lúc đi ra, thì Diệp Mặc cầm một đống túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là châu báu, dây chuyền, vòng tay…

Sau đó, Diệp Mặc lại đi vào cửa hàng Hermes.

“Tiên sinh, xin hỏi dáng người của phu nhân ngài ra sao ạ? Ngài có biết số đo ba vòng không ạ? Còn cả phong cách mà phu nhân ngài thích nữa ạ?”

“Phong cách à? Cô ấy không có phong cách gì cả, cô ấy mặc cái gì cũng đẹp, bộ này, bộ này…tất cả đều gói lại cho tôi.”

Diệp Mặc cũng không biết phong cách gì, dù sao thì cứ mua hết tất cả các kiểu dáng mới nhất là được.

Sau khi đi ra khỏi cửa hàng, Diệp Mặc cầm nhiều túi đến mức sắp không xách nổi rồi, hắn liền đi về bãi đỗ xe, rồi bỏ đống túi vào trong xe.

Sau đó, Diệp Mặc lại tiếp tục đi mua.

Cứ như vậy, Diệp Mặc đi đi về về vài chuyến.

“Hình như không còn gì để mua nữa rồi.”

Diệp Mặc lại di dạo một vòng, khi phát hiện không còn gì để mua nữa thì Diệp Mặc mới thu tay lại.

Diệp Mặc xách hai cái túi trong tay rồi đi về phía thang máy, hắn muốn đi xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất.

Đúng lúc này, bên phía thang cuốn có một đôi nam nữ đi xuống.

Nam thì khoảng 27 28 tuổi, thân hình cao lớn, gương mặt hơi đẹp trai, mặc một bộ âu phục và đeo một chiếc kính đen.

Còn nữ thì mặc một bộ váy đầm màu đỏ, bên ngoài còn khoác một chiếc áo lông, phong thái có chút uyển chuyển, gương mặt thì trang điểm đậm và thời thượng tịnh lệ.

Ánh mắt của Diệp Mặc nhìn thoáng qua thì hơi sửng sốt một chút.

Bởi vì Diệp Mặc nhận ra cô gái này, cô gái này là Lý Nghệ Phỉ, cũng coi như là mối tình đầu thời đại học của Diệp Mặc.

Hai người cũng có một đoạn thời gian yêu đương, nhưng kết quả thì không tốt, vì gia đình của Diệp Mặc rất bình thường, còn gia đình của Lý Nghệ Phỉ thì lại rất khá giả, sau khi tốt nghiệp, Lý Nghệ Phỉ đã đi du học nước ngoài, từ đó về sau thì Diệp Mặc chưa từng nghe được tin tức gì của cô ta.

Có điều, đây đã là chuyện rất lâu rồi.

Diệp Mặc cũng không đi lên bắt chuyện, mà tiếp tục đi về phía thang máy.

Nhưng đúng lúc này, ánh mắt của cô gái kia lại liếc qua, khi nhìn thấy Diệp Mặc thì cô ta cũng sửng sốt một chút.

“Diệp Mặc?”

Lý Nghệ Phỉ kinh ngạc hô lên một tiếng.

Diệp Mặc dừng bước chân, quay người lại cười nói: “Xin chào!”

“Thật là anh à!”

Lý Nghệ Phỉ tiến lên, trợn tròn mắt đánh giá Diệp Mặc.

Đúng là mấy năm không gặp, nhưng mà, anh ta thay đổi quá nhiều rồi!

“Nghệ Phỉ, vị này là…?”

Người đàn ông bên cạnh híp mắt đánh giá Diệp Mặc, trong mắt còn có địch ý mãnh liệt.

Gương mặt này, đẹp đến mức quá đáng rồi!

“Anh cũng biết mà! Em đã từng đề cập với anh rồi đấy, đây là người bạn trai hồi đại học của em.” Lý Nghệ Phỉ cười nói.

“Ah!” Người đàn ông bừng tỉnh.

Anh ta biết người này, khi nói đến bạn trai cũ thì Nghệ Phỉ đã từng nhắc đến người này, theo những gì Nghệ Phỉ nói thì người này rất bình thường, hoàn cảnh gia đình còn khá kém, chỉ ở huyện thành nhỏ mà thôi, nhưng mà không ngờ người này lại đẹp trai như vậy!

Bình Luận (0)
Comment