“Xin chào, tôi là Trương Duệ, là vị hôn phu của Nghệ Phỉ.”
Người đàn ông tiến lên một bước, rồi vươn tay ra rất hào phóng.
Theo anh ta thì người trước mặt này chả có chút uy hiếp nào, khi Nghệ Phỉ nhắc đến người này thì trong giọng nói còn có vài phần ghét bỏ, nói người không có tiền, còn rất keo kiệt, tặng quà cho bạn gái chưa bao giờ quá 200 đồng.
Loại người này, coi như đẹp trai đến đâu đi nữa thì cũng chẳng có uy hiếp gì.
“Đính hôn rồi à!”
Diệp Mặc cười cười, rồi vươn tay ra nắm tay Trương Duệ.
“Đúng vậy! Tôi và Nghệ Phỉ quen nhau ở nước ngoài, thời gian gần đây thì đính hôn.” Trương Duệ cười nói, khi ánh mắt nhìn thoáng qua chiếc túi trong tay Diệp Mặc thì hơi kinh ngạc.
Chiếc túi này là Van Cleef & Arpels!
Người này còn mua được đồ Van Cleef & Arpels sao?
À đúng rồi, có lẽ là mua nước hoa thôi.
Nước hoa cũng chỉ vài trăm đồng mà thôi!
Lý Nghệ Phỉ cũng chú ý đến, nhưng không quá kinh ngạc.
Dù sao thì Diệp Mặc cũng đã đi làm rồi, mua vài đồ chơi nhỏ của Van Cleef & Arpels cũng rất dễ dàng.
“Mua quà cho bạn gái à?”
Lý Nghệ Phỉ nhìn hai chiếc túi Van Cleef & Arpels rồi cười hỏi.
“Đúng vậy!” Diệp Mặc gật đầu.
“Rốt cuộc thì anh cũng hào phóng hơn ngày xưa rồi đấy, tôi nhớ ngày xưa, món quà đầu tiên anh tặng tôi là một chiếc hộp âm nhạc nhỉ? Chiếc hộp âm nhạc đó bao nhiêu tiền? Chắc cũng chỉ hơn một trăm đồng thôi nhỉ!” Lý Nghệ Phỉ cười nói: “Anh muốn tặng quà cho phụ nữ, thì phải hào phòng một chút, à đúng rồi, giờ anh làm gì rồi?”
“Chỉ làm video ngắn vớ vẩn thôi.” Diệp Mặc nói.
“Ah! Thì ra anh làm cái này à! Tôi vừa về nước nên còn chưa có việc làm đây, Trương Duệ cũng thế, chẳng qua là anh ấy tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng thế giới, thời gian gần đây anh ấy nhận được rất nhiều offer, bọn tôi đang lo lắng không biết lựa chọn cái nào đây!”
Lý Nghệ Phỉ vừa nói vừa chỉ vào vị hôn phu ở bên cạnh.
Trong giọng nói của cô ta còn có vài phần khoe khoang.
“Vậy cũng không tệ nhỉ.” Diệp Mặc cười nói: “Hai người muốn đi xuống bãi đỗ xe à?”
Diệp Mặc thấy bọn họ cũng đi về chỗ thang máy thì hỏi.
“Đúng thế! Bọn tôi đến đây để ăn cơm, trên tầng ba có một nhà hàng Italy mới mở, ăn rất ngon!” Lý Nghệ Phỉ cười nói: “Anh cũng vậy à? Anh mua xe rồi à! Xem ra hai năm nay anh lăn lộn cũng không tệ lắm nhỉ!”
Ba người vừa nói vừa đi đến cửa thang máy, sau đó đứng chờ thang máy.
Lý Nghệ Phỉ bắt đầu dùng giọng điệu khoe khoang để kể về một ít kiến thức mà cô ta biết được ở nước ngoài, Diệp Mặc chỉ yên lặng nghe chứ không lên tiếng.
Cửa thang máy mở ra, ba người đi vào.
“Tôi và Trương Duệ đã đi qua rất nhiều địa phương và quốc gia, nếu sau này anh có tiền, thì anh nhất định phải đi ra ngoài xem một chút, có thể ‘đại khai nhãn giới’ đấy!”
Lý Nghệ Phỉ vẫn tiếp tục khoe khoang.
Trương Duệ thì vừa nghe vừa cười cười.
Đi du lịch nước ngoài rất tốn tiền, nhất là đi du lịch toàn thế giới thì người bình thường không thể đi nổi.
“Xe của anh cũng ở bên này à? Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi!”
Ba người ra khỏi thang máy, thì đều đi về phía bên trái.
“Xe bọn tôi ở ngay kia, anh thấy không, là chiếc xe màu đen kia kìa, là Aston Martin đấy!”
Đi được một đoàn thì Trương Duệ chỉ về chiếc xe màu đen ở phía trước.
Khi nói đến từ Aston Martin thì Trương Duệ còn cố ý nhấn mạnh, như kiểu đang cố ý muốn khoe khoang vậy.
Anh ta nói xong thì quay qua nhìn Diệp Mặc, dường như muốn nhìn thấy vẻ chấn động hoặc hâm mộ của Diệp Mặc vậy.
Nhưng mà, điều khiến cho Trương Duệ thất vọng là anh ta không nhìn thấy gì trên gương mặt của Diệp Mặc cả.
Trong đôi mắt đen nhánh của Diệp Mặc không có chút gợn sóng nào.
Diệp Mặc chỉ a một tiếng, trên mặt thì vẫn treo nụ cười khách sáo như cũ.
Có lẽ tên này, cũng chẳng biết Aston Martin là gì đâu nhỉ!
Trương Duệ âm thầm hừ một tiếng.
Tuy thương hiệu này khá đắt đỏ, nhưng vẫn tương đối tiểu chúng, không thể so sánh với mấy thương hiệu như Porsche được.
Trương Duệ nghĩ như vậy liền bình tĩnh lại.
Không cần thiết phải tính toán với loại nhà quê này.
“Hử? Kia là xe gì thế?”
Đi được mấy bước thì Lý Nghệ Phỉ dừng lại.
Cô ta cau mày nhìn về phía chiếc xe bên trái cách đó không xa, thần sắc có vẻ hơi khó hiểu và nghi ngờ.
Trương Duệ cũng nhìn qua, rồi lập tức sửng sốt.
Anh ta rất hiểu xe, thế mà vẫn chưa từng nhìn thấy chiếc xe này.
“Là Rolls Royce!”
Lý Nghệ Phỉ đi qua, khi cô ta nhìn thấy logo trên chiếc xe thì giật mình nói.
“Nhưng không đúng! Biểu tượng ‘Nữ Thần Phi Thiên’ bình thường đều là vàng cơ mà? Sao cái này lại là thủy tinh?”
Trương Duệ đi qua, sau khi quan sát một chút thì hơi nghi ngờ.
Xe Rolls Royce bình thường thì đầu xe sẽ có một biểu tượng người nhỏ bằng vàng, nhưng chiếc xe này thì lại khác, biểu tượng người nhỏ này lại làm bằng thủy tinh, nhìn trông có vẻ hoa lệ và chói lọi hơn bình thường rất nhiều.
Lại nhìn phong cách tạo hình của chiếc xe này thì không phải là Phantom, cũng không phải Wraith.
“Khoan đã, chẳng lẽ đây là…”
Bỗng nhiên, Trương Duệ nhớ đến thứ gì đó, toàn thân bắt đầu run rẩy, hai mắt thì trợn tròn lên, trong mắt thì lộ ra vẻ chấn động mãnh liệt.
“Anh nhận ra rồi à?”
Lý Nghệ Phỉ kinh ngạc hỏi.
“Đây là…đây là Sweptail! Là phiên bản Rolls Royce định chế trong truyền thuyết!”
Trương Duệ lấy lại tinh thần, rồi nói với vẻ kích động