“Định chế? Vậy thì phải bao nhiêu tiền chứ?”
Lý Nghệ Phỉ cũng trợn tròn mắt, líu lưỡi nói.
Bản thân Rolls Royce đã rất đắt rồi, đây còn là bản định chế nữa, chẳng phải còn càng quý giá hơn sao!
“Nghe nói là khoảng 100 triệu NDT!”
Trương Duệ đi vòng quanh chiếc xe, khuôn mặt đã đỏ bừng vì kích động.
Anh ta không ngờ, có thể nhìn thấy chiếc xe trong truyền thuyết ở nơi này.
Tách tách! Tách tách!
Trương Duệ vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh.
“Một…một trăm triệu á?”
Lý Nghệ Phỉ kinh hô lên một tiếng, hai tròng mắt suýt rớt ra ngoài.
Dưới cái nhìn của cô ta, thì một chiếc xe vài triệu đã là rất quý giá rồi, chiếc xe 100 triệu, quả thật là quý giá không hợp lẽ thường!
“Ai có thể mua được chiếc xe như này chứ!”
Lý Nghệ Phỉ đi một vòng quanh xe, rồi sợ hãi thán phục nói.
“Kẻ cực kỳ nhiều tiền thôi! Tài sản không trên 10 tỷ NDT thì có lẽ không dám đụng vào chiếc xe này đâu!” Trương Duệ cười nói: “Thành phố H vẫn có rất nhiều kẻ có tiền nhỉ!”
Sau khi hai người thưởng thức một phen, mỗi người đều chụp không ít ảnh, rồi mới bắt đầu đi về phía xe của mình, vừa đi còn vừa thán phục.
“Hử? Diệp Mặc? Anh không đi à?”
Hai người đi vài bước thì phát hiện Diệp Mặc vẫn đứng im ở bên cạnh chiếc Rolls-Royce Sweptail đó.
Lý Nghệ Phỉ dừng lại rồi hô một tiếng.
“Có lẽ anh ta còn chưa xem đủ! Để anh xem tiếp đi thôi!”
Trương Duệ cười nói: “Người anh em, nhìn thì nhìn chứ đừng đụng vào nha, cậu không đền nổi đâu.”
Diệp Mặc ngẩng đầu nhìn về phía hai người họ rồi cười nói: “Đây chính là xe của tôi mà!”
Nụ cười trên mặt Trương Duệ lập tức cứng lại.
Lý Nghệ Phỉ thì cũng ngẩn người ra.
Ngay sau đó, hai người họ liền bật cười, họ đều cảm thấy Diệp Mặc đang nói đùa.
“Diệp Mặc, anh đừng đùa nữa, chẳng lẽ tôi còn không biết…”
Lý Nghệ Phỉ vừa cười vừa nói.
Nhưng cô ta còn chưa kịp nói xong, thì liền nghe thấy một âm thanh từ chiếc Rolls-Royce Sweptail truyền đến, sau đó, cô ta dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Diệp Mặc mở cốp xe ra.
Cô ta lập tức ngây dại, cả người giống như bị hóa đá vậy.
Trương Duệ ở bên cạnh thì cũng ngây ngẩn cả người.
Chiếc xe này, đúng thật là của Diệp Mặc?
Hai người ngây người nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, khi nhìn vào trong cốp sau xe thì ánh mắt lại trừng to ra, ở trong cốp có rất nhiều đồ chồng chất lên nhau, suýt nữa là tràn ra ngoài rồi, mà tất cả đều là mặt hàng và thương hiệu xa xỉ.
Hai chiếc túi vừa rồi trong tay Diệp Mặc chỉ là một phần rất nhỏ trong đống đồ này mà thôi.
“Tôi đi đây! Hẹn gặp lại!”
Diệp Mặc đóng cốp lại, rồi quay ra cười với hai người họ, sau đó thì ngồi vào xe.
Sau đó, bắt đầu lái chậm ra ngoài.
Hai người Lý Nghệ Phỉ vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ như cũ, mãi cho đến khi chiếc xe biến mất được một lúc, thì hai người mới tỉnh táo lại.
“Anh ta…anh ta…”
Trương Duệ quay người nhìn về phía vị hôn thê của mình, rồi lắp bắp nói.
“Em…em cũng không biết nữa!”
Lý Nghệ Phỉ lắc đầu, trên mặt tràn đầy mờ mịt.
Làm sao mình biết được chuyện gì chứ!
Rõ ràng là khi học đại học, thì anh ta nghèo rớt mồng tơi, còn không móc ra nổi tiền để mua quà cho bạn gái, nhưng ai mà ngờ được, hôm nay anh ta lại lái một chiếc xe 100 triệu, rồi còn có thể mua cả một xe những đồ vật xa xỉ cơ chứ.
Rất lâu sau, hai người mới quay người đi về phía chiếc Aston Martin của mình.
Khi Trương Duệ đi đến trước chiếc xe thì mặt liền đỏ lên.
Vừa rồi mình còn cười anh ta là đồ nhà quê không biết Aston Martin là gì, kết quả không phải người ta không biết, chẳng qua là người ta chướng mắt mà thôi.
“Đi thôi!”
Trương Duệ cười khổ một tiếng, rồi hậm hực lên xe.
Diệp Mặc rời khỏi trung tâm mua sắm thì đi thẳng về biệt thự Hồ Phỉ Thúy.
Hắn đem những thứ vừa mua sửa sang lại một chút, rồi nhét vào trong chiếc SUV.
Giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để cho Tô Ngọc Tình biết về chiếc Rolls-Royce Sweptail này, Diệp Mặc định dần dần sẽ nói cho nàng biết sau.
Diệp Mặc lại chiếc SUV về nhà.
“Hôm nay anh về sớm vậy?”
Tô Ngọc Tình đang ngồi trong phòng khách chơi với hai đứa bé thì nghe thấy tiếng mở cửa, liền quay người lại.
Khi nàng nhìn thấy Diệp Mặc cầm một đống túi trong tay thì không khỏi sững sờ.
“Anh…đây là…?”
“Anh mua tặng em! Em nhìn thử xem có thích không?” Diệp Mặc đi vào nhà, đặt đống đồ xuống ghế sa lon rồi cười nói: “Bên dưới vẫn còn nữa, anh xuống xách lên đã.”
“Còn nữa á? Trời ạ? Anh mua nhiều như vậy làm gì?”
Tô Ngọc Tình đặt đứa bé xuống, rồi tiến lên nhìn, vừa nhìn xong thì líu cả lưỡi.
Tất cả đều là những mặt hàng xa xỉ.
Ban đầu nàng còn tưởng chỉ là chút quần áo và ít trang sức nhỏ, cũng chỉ vài chục nghìn NDT một cái mà thôi! Nhưng mà sau đó, nàng liền nhìn thấy cái túi Patek Philippe.
“Đây là…đây là đồng hồ Patek Philippe?”
Nàng hô nhỏ một tiếng, rồi cầm cái túi lên xem.
Khi nàng mở ra xem thì nhìn thấy một chiếc đồng hồ vàng của nữ, bên trên đồng hồ còn khảm nạm đầy kim cương sáng chói mắt.
Nàng lập tức ngây dại!