Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 190 - Chương 190: Dương Mạn Ny: Đừng Có Anh Anh Em Em Trước Mặt Tôi!

Chương 190: Dương Mạn Ny: Đừng có anh anh em em trước mặt tôi! Chương 190: Dương Mạn Ny: Đừng có anh anh em em trước mặt tôi!

Tô Ngọc Tình sững sờ tại chỗ.

Đây thực sự là Patek Philippe!

Với lại, nếu như nàng không nhầm, thì chắc đây chính là kiểu dáng mới nhất, giá trị khoảng tầm 3 triệu NDT.

Tô Ngọc Tình đặt hộp đồng hồ xuống, rồi nàng mở những chiếc túi còn lại ra.

Một lát sau, nàng ngây ngốc ngồi ở đó.

“Anh…anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Khi Tô Ngọc Tình nhìn thấy Diệp Mặc lại xách một đống túi vào thì lúng ta lúng túng hỏi.

“Anh kiếm chứ sao!” Diệp Mặc cười nói.

“Hôm nay anh…đã tiêu bao nhiêu tiền rồi?” Tô Ngọc Tình cười khổ nhìn đống đồ trên mặt đất.

Tuy rằng nàng cũng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng nàng không phải loại người dùng tiền vung tay quá trán, nhất là hàng xa xỉ thì nàng cũng không mua nhiều! Những món châu báu và trang sức nàng hay đeo, thì đều là của những thương hiệu hợp tác cung cấp cho nàng.

Nàng thích dùng tiền để đầu tư hơn là tiêu vào những mặt hàng xa xỉ này.

“Anh cũng không biết nữa.” Diệp Mặc lắc đầu.

Đúng là Diệp Mặc không tính qua thật.

Tô Ngọc Tình lại nở nụ cười khổ.

“Sau này anh đừng lãng phí như vậy nữa!”

Nàng đứng lên bắt lấy tay của Diệp Mặc, rồi nhẹ nhàng nắm một cái, sau đó ôn nhu nói: “Em cũng không cần những thứ này đâu, chẳng qua là, anh có thể mua cho em, thì em vẫn rất vui vẻ.”

Nàng nói xong thì cong môi lên, trên mặt tràn ra một nụ cười ngọt ngào.

Nàng nhón chân lên, đôi tay ngọc trắng như ngó sen của nàng vòng qua ôm lấy cổ của Diệp Mặc.

“Anh nói đi, em phải thưởng cho anh như nào đây.”

Nàng khẽ cắn bờ môi đỏ, rồi lẩm bẩm nói.

Gương mặt xinh đẹp rực rỡ của nàng tiến sát lại gần Diệp Mặc, Diệp Mặc có thể nhìn thấy rõ ràng những sợi lông mi dài và cong vút trên đôi mắt sáng như sao của nàng, còn cả bờ môi nhuận đỏ và mềm mại này nữa.

“Thưởng cho anh một nụ hôn là tốt rồi.”

Tô Ngọc Tình cười khanh khách một tiếng, sau đó nghiêng người, hôn nhẹ lên môi của Diệp Mặc một cái, rồi nhẹ nhàng thoát khỏi ngực của Diệp Mặc.

“Em phải gọi điện cho Chị Mạn Ny, để cho chị ấy chết vì hâm mộ mới được.”

Nàng ngồi xuống ghế sa lon, rồi mở Wechat ra.

Lúc này Diệp Mặc mới lấy lại tinh thần, rồi mím môi một cái.

Trên môi vẫn còn lưu lại hương vị ngọt ngào của nàng.

Diệp Mặc liền mỉm cười, rồi bắt đầu dọn dẹp, sửa sang đống đồ vật.

Sau đó, hắn liền đi qua ôm hai đứa nhỏ, rồi ngồi xuống một bên.

“Cái gì? Những thứ này đều là Diệp Mặc mua cho em á? Anh ta trúng xổ số à?”

Sau khi kết nối video call, thì Dương Mạn Ny lập tức kinh ngạc.

“Xổ số cái gì, đây chính là tiền do anh ấy kiếm được đấy.”

Tô Ngọc Tình tự hào vênh mặt lên nói.

Dương Mạn Ny yên lặng một trận.

Đúng là Diệp Mặc bây giờ có thể kiếm không ít tiền, nghe vài người bạn ở một số cơ cấu MCN nói, tài khoản Tik Tok của Diệp Mặc mỗi năm cũng kiếm được 30-40 triệu là ít.

“Chẳng lẽ anh ta dùng tất cả số tiền kiếm được để mua đồ cho em à?”

Dương Mạn Ny nhìn lướt qua rồi líu lưỡi nói.

“Có lẽ vậy, em đã bảo anh ấy sau này không mua nữa rồi, việc này chỉ lãng phí tiền mà thôi, chị thấy em nói đúng không?” Tô Ngọc Tình cười nói.

“Em nói lãng phí tiền, thế sao em lại vui vẻ như vậy!” Dương Mạn Ny nói.

“Lãng phí thì lãng phí, nhưng em vẫn vui vẻ khi được nhận quà.”

Tô Ngọc Tình cười còn xán lạn hơn.

“Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của em kìa, chỉ một chút đồ mà em đã biến thành thế này rồi à, mau, mau mở ra xem đi, để chị xem anh ta mua những gì nào, kia là châu báu của Van Cleef & Arpels à? Anh ta cũng chịu chi đấy nhỉ…”

“Chiếc đồng hồ này…xinh đẹp quá! Chiếc đồng hồ này phải mấy triệ nhỉ!”

Tô Ngọc Tình vừa mở từng túi đồ ra, vừa triển lãm cho Dương Mạn Ny xem.

Đầu dây điện thoại bên kia liên tục truyền ra tiếng hét kinh ngạc.

Diệp Mặc thì ngồi một bên, vừa chơi với hai đứa bé vừa nghe hai nàng nói chuyện.

Tô Ngọc Tình phải mất nửa tiếng mới mở được hết tất cả các túi, sau đó nàng đi thử quần áo, khi mặc lên người nàng thì mặc kệ là kiểu dáng hay phong cách gì đều trở nên xinh đẹp.

Dáng người của nàng quá đẹp, đường cong thì rất bốc lửa, dù nàng mặc vài bộ quần áo bình thường thì cũng trở nên gợi cảm và bốc lửa.

“Anh đeo lên cho em đi.”

Một lát sau, nàng đi từ trong phòng ra, trên người mặc một chiếc váy dạ hội Dior màu bạc, chiếc váy dạ hội bó sát người này đem đường cong đẫy đà và gợi cảm của nàng lộ ra một cách hoàn mỹ.

Đôi chân xinh đẹp trắng như tuyết dưới làn váy cực kỳ hấp dẫn.

Khoảnh khắc nàng bước ra, thì Diệp Mặc đã nhìn đến mức ngây người.

Dung nhan xinh đẹp của nàng phối hợp thêm chiếc váy dạ hội này, quả thật là quá chói mắt.

“Đeo cái gì thế?”

“Sợi dây chuyền này!”

Nàng giơ tay lên để Diệp Mặc nhìn thấy dây chuyền kim cương lóng lánh.

“Ok!”

Diệp Mặc lên tiếng, rồi đặt hai đứa bé xuống, sau đó đi tới.

Diệp Mặc nhận sợi dây chuyền, sau đó đi ra phía sau nàng.

Nàng vươn tay nhấc mái tóc ở sau gáy lên, để lộ ra cái cổ trắng ngần.

Bên dưới chiếc cổ trắng ngần là đôi bờ vai trơn nhẵn, làn da của nàng trong sáng giống như ngọc vậy, cực kỳ mê người.

Diệp Mặc thưởng thức một phen, rồi mới cầm sợi dây chuyền, sau có cẩn thận đeo lên cho nàng.

Tô Ngọc Tình đứng trước gương, trên gương mặt rực rỡ của nàng đã có hai áng mây đỏ.

Tuy rằng hai người đã rất thân mật, nhưng giờ phút này nàng vẫn hơi thẹn thùng.

Bình Luận (0)
Comment